Thịnh Hàn Ngọc không biên giải một chữ nào, đột nhiên anh ngã ngửa ra sau.
Lúc tỉnh lại, anh phát hiện mình nằm trên giường, bốn phía trắng như tuyết!
Nếu như không phải hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, trên mu bàn tay còn đang truyền nước, anh nhất định sẽ hoài nghi những chuyện xảy ra khi nãy là ác mộng, không phải là sự thật.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình anh.
Ngoài cửa lại có tiếng nói, âm thanh sầu bị của Thịnh Trạch Dung cũng mang theo chút phẫn nộ: “Bác gái, bình thường bác hồ đồ cháu cũng không nói gì, bây giờ là lúc anh cả cần sự quan tâm nhất, tại sao bác có thể nói như thế?”
Vương Dĩnh Chi lải nhải: “Bác nói gì đâu, bác nói không đúng hay sao? Quan trọng là không phải một mình bác nói như thế, đây cũng không phải là ý của bác, tất cả mọi người đều nói như thế, báo chí cũng nói như thế.”
“Trạch Dung, bác thật sự không biết phải làm sao, bác cả của cháu là người không có chủ kiến, nhà các cháu bây giờ cũng chỉ mình cháu còn đồng ý nói chuyện với bác. Nếu bây giờ đến cháu cũng không để ý đến bác, bác cũng chỉ có thể nhảy sông thôi!”
Vương Dĩnh Chi nhu nhược, bất tài lại ích kỷ, bà ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân.
Thịnh Trạch Dung nói vài câu rồi cũng lười nói tiếp với bà ta, không thể nói nữa, nếu nói nữa sẽ làm mình tức chết.
Bây giờ cậu ta đã biết câu người đáng thương tật có chỗ đáng hận có ý gì rồi, trước kia thấy anh cả đối xử với bác gái thờ ơ đến mức lạnh như băng, cậu ta còn cảm thấy anh cả nhẫn tâm, bây giờ nhìn lại thì mới thấy là vẫn còn không đủ nhẫn tâm đầu.
Nếu nhẫn tâm thật sự, thì đã cắt đứt quan hệ mẹ con từ lâu!
“Bác tự giải quyết cho tốt đi.”
"Cạch!”
Thịnh Trạch Dung đi vào phòng bệnh, đóng sập cửa lại.
Khi phát hiện Thịnh Hàn Ngọc đã mở mắt, cậu ta ngạc nhiên chạy đến: “Anh cả, anh tỉnh rồi? Thật tốt quá, anh cảm thấy thế nào, có muốn uống nước không?”
Anh giãy giụa muốn xuống giường, Thịnh Trạch Dung vội vàng ngăn cản, lại không cẩn thận đụng phải cánh tay đang bị thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Chú không sao chứ?” Thịnh Hàn Ngọc không dám vùng vẫy quá mạnh.
“Em không sao.”
Thịnh Trạch Dung lắc đầu: “Bác sĩ đã dặn dò, cho dù anh có tỉnh lại cũng không được xuống giường, phải nằm lại theo dõi hai tiếng mới được.”
“Ông nội đâu?”
Im lặng.
Thịnh Hàn Ngọc rút kim tiêm trên mu bàn tay xuống, vén chăn đi xuống từ một bên khác.
"Anh cả...”
Thịnh Hàn Ngọc dùng tay chặn cậu ba lại, nói với cậu ta: “Anh hôn mê bao lâu rồi? Khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Nói đơn giản một chút.”
Thịnh Trạch Dung nói: “Anh hôn mê nửa ngày, bác sĩ nói là bị kích thích quá độ, căn dặn là anh không thể bị kích thích được nữa.”
Nói một nửa bị anh cắt ngang: “Anh muốn nghe trọng điểm...”
Thịnh Trạch Dung cũng biết, cho dù bây giờ mình không nói, thì một lát nữa anh cả cũng sẽ biết được từ nơi khác, chuyện này căn bản không gạt được.
Thế là cậu ta uyển chuyển nói: “Ông nội đã lên thiên đường rồi, không chút đau đớn nào
cả.”
Lần này Thịnh Hàn Ngọc không tiếp tục phản bác nữa, không phủ nhận tức là sâu trong nội tâm anh đã tiếp nhận sự thật tàn khốc này.
Thịnh Trạch Dung hơi an tâm một chút, tiếp tục nói: “Bên ngoài bây giờ có vài lời đồn về anh, không dễ nghe lắm. Anh phải nhanh tỉnh táo lại, không thể để cho những kẻ tung tin đồn nhảm có cơ hội lợi dụng được.”
Mặc dù quan hệ của hai anh em rất tốt, nhưng khi nhắc đến Thịnh Dự Khải, Thịnh Hải và Bách Tuyết, đều sẽ ngầm hiểu mà dùng xưng hô khác thay thế.
Thịnh Trạch Dung và Thịnh Dự Khải mới là anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng cậu ta lại thân thiết với Thịnh Hàn Ngọc nhất, cho nên vì để tránh khỏi xấu hổ, thì khi không cần đề cập đến thì cố gắng không đề cập đến.
“Anh muốn đi ra ngoài, đi gặp ông nội lần cuối.” Yết hầu Thịnh Hàn Ngọc khó khăn chuyển động, lúc nói những chữ này ra miệng là đã dùng hết sức lực của anh.
Thịnh Trạch Dung khựng lại, đúng là sợ cái gì thì sẽ gặp phải cái đó.
“Không được, anh cả phải nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói...”
“Anh muốn ra ngoài gặp ông nội, bây giờ, lập tức, ngay bây giờ!” Ánh mắt Thịnh Hàn Ngọc kiên định, giọng điệu không cho phép ai hoài nghi về tính kiên định ấy.
Hết cách, cậu ta chỉ có thể nói thật: "Ông nội... ông nội đã được hỏa táng rồi.”
“Cái gì?”
Giọng Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên cất cao lên, kích động đến nỗi suýt chút đã ngất xỉu!
Thân thể của anh run lên kịch liệt hai lần, cậu ba vội vàng đến đỡ: “Anh cả, anh không sao chứ? Bác sĩ nói anh không thể kích động, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”
“Tránh ra”
Anh lạnh lùng hất tay em trai đang đỡ mình ra, gương mặt lạnh ánh mắt càng lạnh hơn, lạnh như băng tuyết mùa đông: “Là ý của ai? Sao chú lại không ngăn cản?”
Đương nhiên là ý của Thịnh Dự Khải. Thịnh Trạch Dung lúc ấy sợ anh hai làm hại anh cả, cho nên tự mình đưa anh đến bệnh viện, kết quả không bao lâu sau thì nghe tin ông nội đã được đưa đến nhà tang lễ để trực tiếp hỏa táng.
2
Cậu ta cũng muốn đi ngăn cản, nhưng nếu như trở về, thì bên này không có ai canh chừng.
Người đã mất, sự thật cũng đã không thể nào níu kéo được nữa, thế nhưng người còn sống thì không thể nào để xuất hiện bất cứ sai lầm nào.
Thịnh Trạch Dung cũng rất khó chịu, nhưng dù có khó chịu thì bây giờ cậu ta cũng phải bảo vệ anh cả.
“Anh cả, em biết anh bây giờ rất đau khổ, hay là thế này đi, anh đánh em một trận để giải tỏa đi, được không? Chỉ cần anh cảm thấy khá hơn, anh làm gì em cũng được, em sẽ không oán giận anh một chữ nào.”
“Tránh ra.”
Thịnh Hàn Ngọc lại đẩy cậu ba ra cửa, cậu ta lại ngăn trước cửa, nói gì cũng không cho phép anh ra ngoài.
“Chú có mở cửa ra không?”
“Em không mở.”
Nếu như động thủ, hào hoa phong nhã như Thịnh Trạch Dung không phải là đối thủ của Thịnh Hàn Ngọc.
Trên thực tế, Thịnh Hàn Ngọc cũng muốn làm như thế: Dùng vũ lực để cậu ta không muốn mở cũng phải mở.
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, ở bên ngoài có mấy phóng viên xông vào, giơ micro và máy quay nhắm ngay Thịnh Hàn Ngọc: “Anh Thịnh, xin hỏi, lúc nhà họ Thịnh bốc cháy thì anh đang ở đâu?”
“Cậu Thịnh, lễ truy điệu cho ông cụ còn chưa tổ chức mà anh đã ra lệnh hỏa táng, có phải là muốn che giấu gì đó?”
“Cậu Thịnh, bên ngoài đang điên cuồng truyền tin rằng khi Chủ tịch qua đời thì cậu là người thừa kế, xin hỏi chuyện này có phải là thật không?”
Những người này nói câu nào cũng đều là đâm vào lòng, Thịnh Trạch Dung sợ anh cả không chịu được, dùng sức một mình đẩy bọn họ ra ngoài: “Ra ngoài, ra ngoài, ai cho các người tiến vào?”
“Anh cả tôi bây giờ không chấp nhận bất kì ai đến phỏng vấn, tất cả những chuyện các người hỏi đều không phải là sự thật. Tôi cảnh cáo các người, không cho phép các người tung tin đồn nhảm, nếu không tôi sẽ kiện từng người một ra tòa..”
Các phóng viên đều biết cậu ba học Luật, lời này thật đúng là không phải chỉ tùy tiện nói để hù dọa đâu.
Lại thêm bọn họ kiêng kị thân phận em trai Thịnh Dự Khải của cậu ta, Thịnh Dự Khải lại là kim chủ của bọn họ, bọn họ có thể đuổi đến bệnh viện, chính là nhờ vào tiền của Thịnh Dự Khải, nghe theo lời anh ta mới làm như thế.
Bây giờ em trai ruột của kim chủ lên tiếng, mấy người nhìn nhau một chút thể là đi ra ngoài.
Cần tiền, nhưng cũng không thể gánh nguy hiểm được.
Vì tiền mà bị kiện thì cũng không đáng, mà cho dù kim chủ hỏi đến bọn họ cũng có thể bàn giao lại– Em trai của anh ra mặt, chúng tôi cũng hết cách.
Cửa được Thịnh Trạch Dung đóng lại, cậu ta nhắm mắt lại đứng trước mặt Thịnh Hàn Ngọc: “Anh cả, anh đánh em một trận để giải tỏa đi, mà tốt nhất đừng đánh vào mặt.”
Đợi nửa ngày còn không có động tĩnh gì, thế là cậu ta mở một mắt ra, Thịnh Hàn Ngọc còn đang thẳng người đứng trước mặt cậu ta, chỉ là ánh mắt lạnh lùng sắc bén.
“Xin lỗi” Xin lỗi là anh thật lòng thật dạ, xác thực đã hiểu lầm Thịnh Trạch Dung.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không ngốc, từ lúc những phóng viên kia hỏi, anh đã có thể đánh giá được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng thuận tiện nhìn ra cậu ba khi nãy ngăn mình lại là có ý tốt.
“Không sao anh cả, anh không cần phải xin lỗi em” Thịnh Trạch Dung cho rằng anh cả sẽ không ra ngoài nữa.
Nhưng lại nói: “Chú tránh ra, anh muốn ra ngoài.”