“Được, tôi đồng ý” Thời Du Huyên trả lời.
Cô đã hiểu rõ tâm tư của Giản Di Tâm, cô ta muốn cướp chồng cô, người ta đã hạ chiến thư thì cô cũng không thể chưa bắt đầu đã đầu hàng rồi.
Ông xã nhìn cô bằng một cái nhìn biết ơn.
Thời Du Huyên hiểu, Thịnh Hàn Ngọc cảm ơn cô đã giải quyết vấn đề nan giải của anh và cảm ơn sự tin tưởng của cô dành cho anh.
Cảm ơn cô đã chấp nhận, nhưng trong lòng Thời Du Huyên không nghĩ vậy.
Cô không phải là thánh mẫu, cũng sẽ không lấy ơn báo oán, cô không vĩ đại như vậy.
Thời Du Huyên muốn nhìn xem Giản Di Tâm sẽ làm ra những chuyện gì ngay dưới mí mắt của cô. Chỉ cần người phụ nữ này muốn cướp Thịnh Hàn Ngọc đi, giống như những chuyện mờ ám như ngày hôm nay thì sẽ không thể ngăn chặn được.
Thường rất khó để đi bộ trên sông mà không bị ướt, cáo sẽ lộ đuôi khi chúng trưởng thành.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không phải ngu ngốc, nếu Giản Dị Tâm còn làm nhiều chuyện như thế này nữa thì chắc chắn anh sẽ phát hiện ra manh mối, đến lúc đó để anh nhận ra bộ mặt thật của người phụ nữ này sẽ hiệu quả hơn cả trăm câu nói của Thời Du Huyên.
Tuy nhiên, cô sẽ không cho phép Giản Di Tâm làm một con yêu quái tùy ý làm bậy là được.
Thời Du Huyên mỉm cười bước đến trước mặt Giản Di Tâm và nói với cô ta trước mặt mọi người: “Cô Giản, tôi là vợ của Thịnh Hàn Ngọc chứ không phải là quản gia. Đây không phải là lần đầu tiên tôi tuyên bố trước mặt mọi người, nhưng là lần cuối cùng tôi nói với cô.”
“Nếu cô không thể chấp nhận, hãy về với bố mẹ. Dù sao thì gia đình chúng tôi không có bác sĩ trực sẵn nên không thể chữa trị cho cô bất cứ lúc nào, nếu lần sau lại xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm”
Lần trước khi ở nhà ăn, bởi vì Thời Du Huyên nói rõ thân phận nên Giản Di Tâm đã ầmĩmột trận, lúc đó Thời Du Huyên còn tưởng rằng cô ta bị gì thật nên hơi áy náy.
Lúc này mới biết là hoàn toàn giả Vờ, cho nên ít nhất những lời cảnh cáo trước mắt cũng để cho cô ta biết rõ sự thật.
Giản Di Tâm chỉ im lặng khóc, như thể cô ta đã phải chịu rất nhiều oan ức, nhưng lần này cô ta không ngã xuống đất co giật nữa. Thời Du Huyên đã nói rất rõ ràng rồi, huống chi cô ta cũng không muốn sử dụng một phương pháp đến hai lần.
Không nói, không trả lời tương đương với việc thừa nhận sự thật rằng Thời Du Huyên là vợ của Thịnh Hàn Ngọc và anh đã kết hôn.
“Chị à, chúng ta vẫn nên về đi" Giản Nghi Ninh hy vọng chị gái có thể hồi tâm chuyển ý: “Trong nhà có bố mẹ, còn có em nữa, mọi người đều sẽ nghe lời chị, sẽ chăm sóc cho chị thật tốt.”
“Đúng vậy con gái à, nghe lời em trai con mà về đi.” Bà Giản nói.
Nhưng gia đình thuyết phục thế nào cũng không được, Giản Di Tâm vẫn ngoan cố không chịu rời đi, nhất định cô ta phải ở lại.
Bà Giản hơi xấu hổ, vừa rồi bà ta đối xử với Thời Du Huyên như vậy, giờ lại mặt dày đi cầu xin người ta: “Cô chủ Thịnh... Thật xin lỗi vì vừa rồi tôi đã có thái độ không tốt, con gái tôi xin nhờ cô vậy.”
“Chi bằng bà Giản cũng ở lại đi. Nhà tôi rộng và có nhiều phòng, có thêm vài người ở cũng không sao. Bà tự chăm sóc con gái thì sẽ yên tâm hơn.” Thời Du Huyên mỉm cười và gửi lời mời.
Đến đi, giả bộ đi.
Giản Di Tâm, chẳng phải cô muốn làm chuyện mờ ám sao?
Tôi xem cô sẽ giở trò gì trước mặt mẹ cô đây?
Con gái bà ta sống ở nhà người ta đã là quá đáng rồi, bà Giản không thể ở lại được nữa nên đã từ chối lòng tốt của Thời Du Huyên, cả gia đình họ chuyển đến sống ở đối diện.
Như vậy khi đồn ra ngoài cũng đỡ hơn, mà chăm sóc con gái cũng tiện thể kéo gân mới quan hệ với cô ta hơn.
Giản Dị Tâm lại ở trong phòng dành cho khách, Thời Du Huyên đã giành được danh tiếng là khoan hồng độ lượng và giữ vững thân phận cô chủ Thịnh.
Lúc Thời Du Huyên tuyên bố, Giản Dị Tâm không lập tức phản bác lại thì sau này cô ta cũng không thể coi cô như quản gia được nữa.
Bề ngoài Giản Di Tầm nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng thực chất trong lòng lại hận không thể cắn chết Thời Du Huyên.
Người phụ nữ này khó chơi hơn Giản Di Tâm nghĩ, cô ta tưởng rằng mình đã luyện nhiều công phu nên khi trở về, cô ta chỉ cần đánh Thời Du Huyên chưa đầy hai hiệp thì cô sẽ biến mất.