Thế là cô cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Không hẳn, chủ yếu là vì em không muốn ăn, có lẽ là do trời nóng quá.”
Cô đứng dậy khỏi vòng tay anh, lấy tay che miệng ngáp một cái, sau đó ra lệnh đuổi người: “Em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ, tạm biệt nhé!”
“Tạm biệt.”
Anh chào cô nhưng không rời đi, dáng vẻ ngập ngừng như muốn nói lại thôi.
Thời Du Huyên chớp mắt, hỏi: “Anh còn chuyện gì nữa à?”
“Ngày mai anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.” Thịnh Hàn Ngọc nói.
Đáng lẽ nên đi từ mấy hôm trước, nhưng vì chuyện của Thịnh Dự Khải mà ngày hôm sau không đi được, thế mà anh lại quên mất.
“Không cần đâu, em đã đi khám rồi, bác sĩ nói trời nóng nên dễ chán ăn, đợi đến khi thời tiết dịu lại tự nhiên sẽ đỡ hơn, không có vấn đề gì đâu.” Thời Du Huyên nói dối, cô không hề đi khám.
“Ừm... vậy, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Thực ra Thịnh Hàn Ngọc muốn nói: em dọn về phòng ngủ có được không? Những lời đến bên miệng lại đổi thành cầu khác.
Thời Du Huyên hơi thất vọng, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: “Được, tạm biệt.”
“Tạm biệt!”
Cô đóng cửa, còn để hở một khe chưa đóng kỹ, Thịnh Hàn Ngọc thò chân vào chặn ở khung cửa.
“Anh còn việc gì hả?”
“Ừm.”
>
Thế là cửa lại mở ra, hai người họ một người đứng trong một người đứng ngoài, Thời Du Huyên hỏi: “Có chuyện gì?”
Thịnh Hàn Ngọc nuốt nước bọt một cách khó nhọc, nói: “Xin lỗi em.”
"Ha..."
Có lẽ Thời Du Huyền đã nghĩ đến anh xin lỗi cô về chuyện gì, không nằm ngoài dự đoán thì là chuyện lúc ở nhà họ Thịnh, vì để Thịnh Hàn Ngọc không động vào cô mà anh đã nói ra những lời “bạc bẽo vô tình” đó.
Lúc đó trong lòng cô thấy hơi không vui, nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Hơn nữa, đã qua mấy ngày rồi mới nói xin lỗi, sao không nói sớm hơn?
Đúng, không thể nói sớm hơn vì anh đang bận nghe ngóng kết cục của Giản Di Tâm rồi.
“Ừm, anh nói hết những gì cần nói rồi đúng không? Không còn chuyện gì nữa thì em đóng cửa đây” Thời Du Huyên bắt đầu tức giận, cô muốn đóng cửa khi lửa giận trong lòng mình chưa bùng lên đến đỉnh điểm.
“Tạm biệt!” Lần này Thịnh Hàn Ngọc đã nói trước.
Anh vừa rút chân ra, cửa đã bị đóng “sầm” một cái, suýt nữa đã đập trúng mũi anh.
Thịnh Hàn Ngọc cười khổ, rời khỏi đó.
Ba ngày sau.
Thời Du Huyên chuẩn bị đến công ty thì đột nhiên Giản Nghi Ninh gọi điện tới, hẹn cô ra ngoài gặp mặt, nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.
Hai người họ hẹn nhau ở một quán trà yên tĩnh, lúc Thời Du Huyền đến, Giản Nghi Ninh đã có mặt ở đó.
"Ảnh Tử, ở đây.”
Thời Du Huyên ngồi xuống, Giản Nghi Ninh rót trà cho cô, hương trà thơm lừng tỏa ra cùng những làn khói.
“Có chuyện gì mà không thể nói ở công ty, phải hẹn nhau ở đây vậy?” Thời Du Huyên cầm cốc trà lên, mùi hương rất thơm mà lại không khiến người ta thấy khó chịu, nhưng cô vẫn đặt xuống, gọi nhân viên phục vụ mang cho cô một cốc nước lọc.
“Cô đã đi khám bác sĩ chưa? Ngửi mùi cà phê thì thấy khó chịu, đến trà cũng không thể uống sao? Chẳng lẽ cô.”
Thời Du Huyên cắt ngang: “Nói chuyện chính đi”
“Ừm”
Nói đến chuyện chính là anh ấy bắt đầu lắp ba lắp bắp, mặt hơi đỏ lên, nửa ngày trời cũng không nói được câu nào.
Thời Du Huyên kiên nhẫn chờ đợi, một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe hiểu được: Thịnh Hàn Ngọc lại đến nhà họ Giản đưa ra yêu cầu, muốn mở quan tài của Giản Dị Tâm ra.
“Các người bằng lòng thì mở ra, không bằng lòng thì trực tiếp từ chối là xong, nói chuyện này với tôi làm gì?” Cô sầm mặt xuống, hỏi.
Đây không phải lần đầu tiên Thịnh Hàn Ngọc muốn mở quan tài.
Trước đây anh muốn mở, cô không thấy khó chịu, nhưng bây giờ đã khác, bây giờ trong lòng cô rất không thoải mái.
Tại sao phải mở quan tài ra?
Hay là anh muốn chứng minh Giản Dị Tâm chưa chết, chứng minh cô ta vẫn còn sống.
Nếu cô ta thật sự chưa chết, tiếp sau đó phải làm sao đây?
Thời Du Huyên không biết, lòng cô rất rối bời nên giọng điệu cũng trở nên cáu kỉnh.
Giản Nghi Ninh vội vàng giải thích: “Ánh Tử, cô đừng tức giận, tôi không định nói với cô đâu, nhưng mẹ tôi nhất quyết bắt tôi nói với cô... không phải, xin lỗi cô.” Anh ta gấp gáp đến mức nói năng hơi lộn xộn.
“Không sao, nhưng chuyện này tôi thực sự không quản được.” Thời Du Huyên dịu giọng lại, chỉ là sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Ù Ù."
Giản Nghi Ninh lại vội vàng nói: “Cô cứ coi như là tôi chưa nói gì hết nhé”
Đây là lần đầu tiên anh ấy ngập ngừng ấp úng như vậy, dáng vẻ trông rất khó xử.
Thời Du Huyện đoán chuyện này không đơn giản như vậy, như cô vừa nói, đối với những yêu cầu vô lý, không phải nhà họ Giản cứ trực tiếp từ chối là được sao?