Lần này Thịnh Hàn Ngọc không dùng tiền để mua chuộc nữa mà đe dọa: "Bây giờ tôi cho anh ba giây để suy nghĩ xem có muốn nói thật với tôi hay không. Không nói cũng được, vợ của tôi đã biến mất, vậy vợ con của anh cũng đừng mong được yên ổn."
“Anh thế này là đang đe dọa, uy hiếp đấy!” Khuôn mặt của viện trưởng cũng bị dọa cho tái nhợt.
"Đúng thì thế nào?"
Bây giờ Thịnh Hàn Ngọc chẳng muốn nói đạo lý gì cả, anh chỉ muốn mau chóng tìm được VỢ. Chỉ cần nghĩ đến việc Thời Du Huyên sẽ rời xa anh, lòng anh đã đau đớn khủng khiếp.
"Một."
"Hai."
"Ba."
Anh đưa ra tối hậu thư, sau khi đếm đến ba, Thịnh Hàn Ngọc sải bước ra ngoài...
“Bị Giản Nghi Ninh đưa đi, còn đi đâu thì tôi thật sự không biết.” Viện trưởng khóc lóc cầu xin, thỏa hiệp.
Nhà họ Giản mở bệnh viện, bọn họ đều là đồng nghiệp nên bình thường cũng rất quen thuộc với nhau.
Vì vậy, Giản Nghi Ninh nhờ anh ta giúp đỡ một chút việc nhỏ, anh ta cũng sẵn lòng giúp đỡ, chỉ là không ngờ rằng chút việc nhỏ ấy lại suýt gây ra rắc rối nghiêm trọng cho chính mình.
Thịnh Hàn Ngọc quay lại: "Khi bọn họ rời đi, vợ tôi tỉnh hay bất tỉnh?"
"Tỉnh."
Viện trưởng khóc lóc, biết không thể che giấu được nữa nên dứt khoát chủ động nói: "Thật ra, vợ anh hoàn toàn không cần đến ICU gì cả, chỉ cần đến phòng bệnh bình thường để điều dưỡng là được."
"Chính cô ấy là người chủ động yêu cầu bác sĩ chúng tôi đến ICU, chính là vì không muốn... để anh làm phiền cô ấy."
Nguyên văn Thời Du Huyên nói là "quấy rối", nhưng viện trưởng không dám nói như vậy.
Sắc mặt của Thịnh Hàn Ngọc vốn đã rất khó coi, giờ lại u ám đến mức có thể vắt ra mực nước.
"Hiện tại cô ấy xuất viện, sức khỏe có vấn đề gì không?"
Viện trưởng nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần cô ấy tĩnh tâm hồi phục, bổ sung dinh dưỡng, cảm xúc không thay đổi đột ngột thì không có vấn đề gì cá."
"Cảm ơn."
Thịnh Hàn Ngọc quay người bước ra ngoài. Viện trưởng gọi anh lại, nhắc nhở anh lấy tiền đi.
"Đây đều là của anh."
Để tìm ra tung tích của vợ mình, anh đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất.
Cho nên vừa rồi thực sự không phải chỉ hù dọa viện trưởng, hiện giờ Vợ con của anh ta quả thực bị người của Thịnh Hàn Ngọc khống chế.
Mặc dù người của anh sẽ không ngược đãi bọn họ, nhưng chịu hoảng sợ thì là điều nhất định, tiền trên bàn chính là phí tổn thất tinh thần.
Thịnh Hàn Ngọc đi một bước nghĩ tám bước, logic tỉ mỉ, chỉ là không ngờ Giản Nghi Ninh lại đưa vợ mình đi!
Cho dù ly hôn thì sao chứ?
Thời Du Huyên vẫn là vợ của anh, hơn nữa mãi mãi chỉ có thể là vợ anh.
Ấy vậy mà Giản Nghi Ninh lại lớn gan như thế, dám đưa cô đi nữa chứ. Cho dù là do cô bày mưu đặt kế cũng không được.
Thịnh Hàn Ngọc mở cửa đi ra ngoài, sắc mặt hòa hoãn đôi chút nhưng vẫn không có vẻ gì là tốt lắm.
Sức khỏe của Thời Du Huyên không xấu như anh tưởng tượng, đây là một tin vui.
Nhưng cô không muốn tha thứ cho anh, nhất định phải hận anh đến chết, vậy phải làm thế nào mới có thể khiến cô nguôi giận đây?