Trong cuộc họp, mọi người đã thống nhất được ý kiến, sau đó Ánh Tử đại diện làm giao dịch với Thời Vũ Kha.
Sau khi tan họp, Ảnh Tử phát hiện có người đi theo sau lưng mình, vừa quay đầu lại nhìn, thì ra là Thịnh Hàn Ngọc, vì thế đứng lại hỏi anh: “Tôi muốn đi gặp Thời Vũ Kha, anh cũng muốn đi cùng sao?”
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Mấy hôm nay Thời Du Huyên luôn ở trong khách sạn, thấy anh hỏi thì thuận miệng nói: “Anh quản được à?”
“Tôi đã dọn ra rồi, cô về nhà ở đi,
một cô gái luôn ở bên ngoài cũng không tiện” Thịnh Hàn Ngọc nói xong thì đi ngay, giống như là anh tìm Ảnh Tử chỉ để nói chuyện này.
Cô đứng sững sờ tại chỗ, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Cho đến tận khi Giản Nghi Ninh đi đến, hỏi cô có chuyện gì sao, cô mới thuật lại nguyên lời nói của Thịnh Hàn Ngọc cho anh ấy nghe.
Giản Nghi Ninh gần như là nói ngay mà không hề do dự: “Chuyện này thì cần gì phải nghĩ nữa, cô vẫn nên dọn về ở trong biệt thự của tôi đi, khu đó yên tĩnh lại có người của anh ta, mức độ an toàn cũng cao.”
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định vẫn nên dọn về ở chung cư của mình, tuy rằng chuyện lần trước không gây ra ảnh hưởng lớn đến cô, nhưng cũng nhắc nhở cô nên cách Thịnh Hàn Ngọc xa một chút thì hơn.
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê lần trước mà Ảnh Tử và Thời Vũ Kha gặp mặt.
Thời Vũ Kha không nhiều lời, nhanh chóng lấy một túi hồ sơ ra đưa cho cô: “Tư liệu đều nằm bên trong, cô kiểm tra đi.”
Ảnh Tử lấy tập hồ sơ đến, sau đó liếc nhìn Thời Vũ Kha: Thay đổi ý định rất nhanh, cô bị chuyện gì kích thích sao?”
Hai người vừa mới gặp nhau ngày hôm qua, nhưng hôm nay Thời Vũ Kha trồng tiều tụy cứ như già đi vài tuổi, quầng thâm dưới mắt phải dùng lớp trang điểm thật dày che lại, nhưng vẫn còn màu xanh nhàn nhạt.
Nếu như nói không xảy ra chuyện gì, thì cô ta sẽ không thay đổi ý định nhanh như thế.
Thời Vũ Kha không hé răng, cô ta sẽ không nói chuyện trong nhà với Ảnh Tử. Tuy vậy, trong lòng cô ta đã hận Bách Tuyết muốn chết rồi, bà phù thủy già này luôn muốn chống đối cô ta.
Cô ta muốn khiến cho bà ta muốn khóc cũng không khóc nổi.
Ánh Tử cầm tư liệu lên nhìn lướt qua một lần là biết đây không phải giả.
Vì thế hỏi Thời Vũ Kha: “Cô muốn bán thứ này bao nhiêu tiền?”
“Một trăm triệu”
Một trăm triệu cũng có được, giá cả ổn định không nói thách.
Ánh Tử cũng rất sảng khoái: “Tôi cho cô một trăm triệu năm mươi ngàn, một trăm triệu là mua đồ của cô, năm mươi ngàn là tiền đặt cọc cho lần sau.” Nói xong cô lấy tấm chi phiếu ra viết con số lên trên đó, rồi đưa cho Thời Vũ Kha.
Thời Vũ Kha không nói thêm gì cả, vừa cầm lấy chi phiếu đã rời đi ngay.
Với Thời Vũ Kha mà nói, bây giờ tiền không phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là cô ta muốn dựa vào thứ này để chọn cho mụ phù thủy kia tức chết.
Ngày hôm qua cô ta xách theo hành lý dọn đến nhà họ Thịnh, mụ phù thủy đó không cho cô ta ở chung một phòng với Thịnh Dự Khải, mà sắp xếp cho cô ta ở phòng của người làm.
Còn bảo cô ta làm công việc người người làm, lấy cớ là con dâu mới phải thích ứng với quy tắc trong nhà, chẳng phải là muốn gây phiền phức để cho cô ta tự chủ động ly hôn sao?
Thời Vũ Kha hiểu rõ lòng dạ Bách Tuyết rất hẹp hòi.
Cho nên cô ta tìm Ánh Tử là vì muốn ra oai phủ đầu với nhà họ Thịnh, chuyển sang một cách trả thù khác!
Ánh Tử cầm hồ sơ trở lại Ginza, giao hồ sơ cho Thịnh Hàn Ngọc.
Thịnh Hàn Ngọc không thèm nhìn hồ sơ mà chỉ nhìn chằm chằm Ánh Tử, thấy anh nhìn mình thì cô lại hốt hoảng: “Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi đâu có dính gì đâu.”
“Trên mặt cô không có cảm xúc gì, cô không cảm thấy rất kỳ lạ sao?” Trong lòng anh nghĩ gì nói nấy.
Ảnh Tử nhịn không được mà lùi về phía sau, dù chột dạ nhưng cứng miệng nói: “Chuyện, chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ? Sao anh không nói mình mặt lạnh ấy mà lo cho người khác có cảm xúc hay không? Vui buồn gì cũng phải hiện ra nét mặt à, cảm xúc tôi thế nào cũng đều viết hết trên mặt để người khác nhìn ra, vậy sao tôi còn lăn lộ ở Giang Châu nữa.”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lại còn tỏ vẻ như là chuyện đương nhiên.
Cô vừa nói xong đã muốn đi, Thịnh Hàn Ngọc lại nói một câu: “Dường như là cô rất thân với Thời Vũ Kha?"