Thịnh Dự Khải và Thời Vũ Kha ngọt ngào thân mật, đang ở ngay trên Vân Tiêu.
Thình lình bị mẹ mình cắt ngang, cảm thấy rất mất hứng, nên cũng không vui: “Con đang ở bên ngoài, mẹ có chuyện gì thì nói mau đi, con còn đang họp đây.”
“Thịnh Dự Khải con đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ còn biết lừa cả mẹ nữa phải không? Con căn bản không có đi nơi khác, cũng không có đi công tác, con lập tức cút trở lại cho mẹ…”
“Tút tút tút—”
Trong điện thoại truyền đến tiếng tắt máy.
Bách Tuyết tưởng rằng là rớt mạng, nhưng khi gọi lại thì lại hiển thị là khóa máy, thế là bà ta lập tức hiểu được rằng đây không phải là rớt mạng, mà là con trai không muốn nhận điện thoại của bà ta.
Mình sinh hai đứa con trai, từ bé đến lớn vẫn luôn là Thịnh Dự Khải nghe lời bà ta nhất, chưa từng có lúc nào cãi lại ý của bà ta, bây giờ có con tiện nhân Thời Vũ Kha kia rồi, thế mà còn dám lừa gạt bà ta?
Bách Tuyết tức giận, đưa tất cả sai lầm lên đầu Thời Vũ Kha, trong nhà mắng to một trận cũng không ai đáp lại, cơn tức này cũng không được xả ra.
Trước kia khi Vương Dĩnh Chi còn ở đây, Bách Tuyết tức giận thì sẽ dùng bà ta đến để dạy dỗ, dạy dỗ xong nhìn thấy dáng vẻ uất ức khốn khó của bà ta thì sẽ ảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, nhưng bây giờ Vương Dĩnh Chi bị bà ta đuổi đi mất, cũng không còn đối tượng trút giận nào nữa.
Thịnh Hải không ở nhà, có ở nhà bà ta cũng không dám nổi giận đến trên đầu Thịnh Hải.
Bách Tuyết cầm lấy áo khoác, bảo lái xe lập tức lái đến lưng chừng núi vịnh.
Bà ta nhớ đến trước đây không lâu con trai bà ta có mua một căn biệt thự ở lưng chừng núi vịnh, nói không chừng đang cùng con tiện nhân Thời Vũ Kha trốn ở đó.
“Reng reng—”
“Reng reng—”
Chuông cửa vang lên dồn dập, người hầu ra mở cửa, thấy ngoài cửa đứng một bà chủ đang nổi giận đùng đùng: “Bà tìm ai?”
“Thịnh Dự Khải đâu?” Bách Tuyết hỏi.
Người làm nói: “Ông chủ và bà chủ đang ở trên lầu, bà có thể vào phòng khách chờ một lát, để tôi đi thông báo.”
“Không cần thông báo, tự tôi lên tìm.”
Bách Tuyết đẩy người hầu ra sau đó xông vào trong, trực tiếp xông vào phòng ngủ.
Người hầu hô lên sau lưng bà ta: “Này, bà là ai thế? Sao lại trực tiếp xông vào trong nhà người ta, mau đi ra ngoài, không ra tôi báo cảnh sát đấy…”
Thấy không có tác dụng, người hầu hô lớn: “Ông chủ bà chủ, có một bà lão cố tình xông vào trong nhà, hai người mau ra đây mà xem!”
“Cạch!”
Bách Tuyết một cước đá văng cửa phòng ngủ, Thịnh Dự Khải đang mặc quần áo vào, Thời Vũ Kha không mặc gì đang giúp anh ta…
“Hay lắm, chẳng phải con đi họp à? Nơi này là phòng họp?”