Tay trái Giản Nghi Ninh tay xách mấy hộp hải sản, tay phải xách một ít thức ăn nhanh, đồ ăn vặt và trái cây linh tinh, anh ấy mang đến cho Ảnh Tử, có điều vừa thấy Thịnh Hàn Ngọc thì mặt cười đã không còn.
Thịnh Hàn Ngọc nhìn người đối diện, bĩu môi: “Chỗ tôi ồn ào quá, tôi đến chỗ cậu tìm chút yên tĩnh.”
Giản Nghi Ninh tiện tay đặt đồ ăn xuống bàn trà, không tiếp lời Thịnh Hàn Ngọc, chỉ nói với Ảnh Tử: “Ảnh Tử, nếu anh ta ở đây thì cô đến nhà tôi ở đi? Mẹ tôi rất thích cô, hai hôm nay cứ nhắc mãi vì sao cô không đến thăm bà, bà ở nhà một mình buồn chán quá, không có ai nói chuyện cùng cả... Bây giờ chúng ta đi thôi?”
Anh ấy không phải người nôn nóng, nhưng lần này lại rất gấp gáp.
Nói xong cũng không chờ Ảnh Tử đồng ý mà đã kéo cô đi.
Ảnh Tử không muốn đi, bà Giản rất tốt, nhưng nếu cô đến ở nhà anh ấy thì sẽ rất kỳ lạ, nếu người khác khỏi thì phải nói thế nào đây?
Cũng khó giải thích rõ ràng được.
Cô vừa muốn từ chối, Thịnh Hàn Ngọc đã thay cô làm điều đó: “Không được, cô ấy không thể đến ở nhà cậu được, nếu vậy không tốt cho thanh danh của Ảnh Tử”.
Giản Nghi Ninh tức đến bật cười: “Ồ, cô ấy sống trong nhà tôi thì không tốt cho thanh danh, vậy hai người đều sống trong biệt thự của tôi làm cho thanh danh của cô ấy tốt lên sao? Anh Hàn Ngọc đừng quên, anh là người đã có vợ, trong lòng anh còn có chị của tôi, nếu việc này truyền ra ngoài càng không tốt cho thanh danh của Ảnh Tử”.
“Nhưng tôi không giống anh, tôi không có bạn gái, chỉ cần Ảnh Tử không phản đối, tôi có thể lập tức..”
“Để tôi coi anh mang đồ ăn gì tới nào?”
Ảnh Tử ngắt lời Giản Nghi Ninh, đi qua xem đồ ăn.
Xem đồ ăn là lý do, chủ yếu là cô không muốn để anh ấy nói tiếp.
Anh ấy thông minh không nói nữa, lấy từng món ra như là dâng đồ quý lên cho Ảnh Tử nhìn: “Cua cay mà cô thích ăn này.”
“Que cay, là nhãn hiệu mà cô thích nhất.”
“Táo tốt cho tim”
“Quả việt quất tốt cho mắt.”
“Khoai lát...”
Cái nào cũng là món Ảnh Tử thích, anh ấy biết rõ những món Ảnh Tử thích hơn cả cô nữa.
“A... Thật thích!”
“Ừ ừ, tôi thích ăn cái này nhất”
Hai người, một người lấy đồ ăn ra như dùng đồ quý, người còn lại thì vui vẻ như là đứa bé
con.
Từ đầu đến cuối Thịnh Hàn Ngọc đều im lặng không nói, anh chỉ cảm thấy hai người này thật quá ngây thơ!
Nhưng khi thấy Giản Nghi Ninh xum xoe cạnh Ảnh Tử, anh lại không vui.
Cũng không rõ vì sao, nhưng dù sao thì anh không muốn nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau.
“Hai người bớt trẻ con lại được không? Cuối cùng anh không nhịn nổi nữa.
“Nhìn không quen sao?” Giản Nghi Ninh hơi mỉm cười: “Nhìn không quen thì anh về nhà mình đi, hoặc là anh ra khách sạn ở, đừng ở nhà tôi nữa.”
Ánh Tử chính là Thời Du Huyên, hai người bọn họ chính vợ chồng trên danh nghĩa.
Bây giờ Thịnh Hàn Ngọc vẫn chưa biết Ảnh Tử chính là người vợ mà anh tìm mãi không ra, ngộ nhỡ hai người ở chung lâu ngày rồi nảy sinh tình cảm, Ảnh Tử nói rõ sự thật về thân phận của mình cho Thịnh Hàn Ngọc, vậy thì anh ấy không còn chút cơ hội nào nữa rồi.
Giản Nghi Ninh có cảm giác nguy hiểm cận kề, nên tìm mọi cách không để cho hai người ở chung một mình.
Thịnh Hàn Ngọc không biết suy nghĩ thật sự trong lòng Giản Nghi Ninh, nhưng anh cũng không định dọn đi.
Chỉ nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Biệt thự này có một nửa của tôi.”
“Ôi, anh cũng hay thật đấy!”Giản Nghi Ninh nóng nảy: “Từ khi nào biệt thự của tôi có một nửa của anh vậy.”
Vừa nói xong, dường như anh ấy đã nhớ lại.
Biệt thự đúng là anh ấy bỏ tiền xây, nhưng đất là của Thịnh Hàn Ngọc, vậy đúng là có một nửa của anh rồi!
Giản Nghi Ninh đột nhiên im lặng, Ảnh Tử cũng đã hiểu ra đại khái, không thể đuổi Thịnh Hàn Ngọc đi, người ta có một nửa quyền sở hữu.
“Tôi dọn đi, tôi đến khách sạn ở” Ảnh Tử nói.
Hai người đàn ông cùng phản đối: “Không được.”
Thân phận bây giờ của Ánh Tử không thích hợp để ở khách sạn, người Giang Châu đều đang nhìn chằm chằm vào cô đó, ai cũng biết cô có tiền có năng lực, mà bên cạnh còn không có người bảo vệ, quá nguy hiểm.
Cái này không được, cái kia cũng không được, cuối cùng Giản Nghi Ninh quyết định: “Tôi cũng dọn đến đây, ba người cùng ở sẽ đông vui hơn.”