Đi ra ngoài cửa, lập tức nhét cô vào trong xe rồi không quên dặn dò: “Nằm sấp xuống, đừng để người khác phát hiện.”
Sau đó dẫm chân ga, vào một phát chạy ra ngoài!
Thời Du Huyên hỏi: “Xảy ra chuyện gì, vì sao bên ngoài có nhiều cảnh sát như vậy?”
Giản Nghi Ninh: “Đợi chút nữa đến nơi an toàn rồi sẽ nói cho cô, vừa rồi thật nguy hiểm, cũng may tôi đến kịp, nếu trễ một cái cảnh sát đã vào được.”
Lúc Giản Nghi Ninh chạy đến biệt thự đã bị cảnh sát ngăn lại, hỏi
anh ấy là ai, đến đây làm gì.
Anh ấy về lại biệt thự của mình, mới từ nước ngoài về, về nhà lấy chút đồ, còn để cho cảnh sát xem hộ chiếu và vé máy bay!
Vì thế lúc này mới được đi, khi anh và Ảnh Tử ra ngoài thì không bị ai nhìn thấy, mọi người đều không chú ý đến anh, lúc này hai người mới thuận lợi rời đi.
Xe chạy được hơn mười phút, Giản Nghi Ninh thấy không bị phát hiện, cũng không có người đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi.
“Anh về từ lúc nào thế?” Thời Du Huyên ngồi ở ghế sau hỏi.
Anh ấy cười để lộ răng trắng: “Bốn mươi phút trước mới xuống sân bay, nhanh không?” Đúng là rất nhanh.
Từ sân bay đến biệt thự không một tiếng thì cũng nửa tiếng mới đến, vậy mà tính thời gian nãy giờ, anh ấy chỉ mất có hai mươi phút đã đến.
“Chuyện mấy người kia là gì vậy? Vì sao phải hút nước trong hồ lên, lại có nhiều cảnh sát như vậy?” Thời Du Huyên hỏi.
Giản Nghi Ninh nói: “Cảnh sát nghi ngờ Thịnh Hàn Ngọc giết chết vợ mới cưới của anh ta rồi ném vào hồ, cho nên những người đó đang muốn hút hết nước trong hồ để tìm người.”
“Khụ khụ..”
Thời Du Huyên đột nhiên họ khan kịch liệt, cô bị nước miếng làm sặc.
“Sao vậy Ảnh Tử? Cô không sao chứ?”
Giản Nghi Ninh quan tâm đưa cho một chai nước: “Uống nước đi, sao lại ho khan vậy? Cô bị cảm?”
"Ù."
Thời Du Huyên đáp qua loa.
Nhận chai nước đặt ở một bên, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại, trong đầu cứ như có đám muỗi đang bay... Kêu vang “Ong ong”.
Giản Nghi Ninh chỉ cho rằng cô bị cảm đau đầu, tự mình cằn nhằn mà nói: “Nửa đêm hôm qua bố tôi gọi điện thoại báo cho tôi chuyện. này, tôi vừa nghe đã lập tức mua vé máy bay về, thời gian vừa hay..”
“... Tôi không lo lắng anh ta, người tôi lo lắng là cô, cô không có chứng minh thư, nếu để cảnh sát tới cửa kiểm tra...”
Giản Nghi Ninh không lo lắng Thịnh Hàn Ngọc, không phải không quan tâm anh.
M
Mà là anh ấy tin tưởng cách làm người của Thịnh Hàn Ngọc, nhất định sẽ không làm ra chuyện như vậy, chỉ cần điều tra rõ ràng anh sẽ không sao, cho nên không lo lắng.
Giản Nghi Ninh nói cái gì, Thời Du Huyện đều không nghe vào một chữ.
Cô nhớ lại nửa đêm hôm qua nghe tiếng bố gọi cô, thì ra không phải ảo giác, là sự thật!
Bây giờ trong đầu Thời Du Huyên rất loạn, cô không nhớ rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên nói cô bị Thịnh Hàn Ngọc hại chứ?
Cô muốn trở về ngay lập tức, những lời nói đến bên miệng lại cố gắng kìm xuống ý tưởng xúc động này.
Về rồi nói gì?
Thừa nhận mình là mình?
Thừa nhận Ảnh Tử chính là Thời Du Huyên, Thời Du Huyên không phải kẻ ngốc mà là thiếu nữ thiên tài, không chỉ giàu đến chảy mỡ mà còn vờn mọi người chạy lòng vòng?
Vậy thì hiềm nghi của Thịnh Hàn Ngọc sẽ được rửa sạch.
Nhưng cô thì sẽ thế nào?
Thời Du Huyên không cần động nào cũng có thể tưởng tượng ra được, hậu quả của mình sẽ rất thảm!
Đầu tiên là lập tức trở thành đối tượng cho mọi người công kích, nhà họ Thịnh và nhà họ Thời sẽ chỉ trích cô giả ngu, trốn đi chơi trò mất tích.
Sau đó mẹ con Giang Nhã Đan sẽ tính kế làm sao lấy được tiền trong tay cô?
Công ty về ai, giá trị sáng tạo trước kia và sau này thuộc về ai... Năm đó chỉ bởi vì tiền an ủi của bố mẹ cô và cô luôn mạnh hơn Thời Vũ Kha mọi mặt, mẹ con Giang Nhã Đan đã suýt thì hại chết cô.
Nếu bây giờ cô lại lỗ mãng đi ra ngoài thừa nhận, chỉ sợ hậu quả sẽ không dám tưởng tượng!
Lòng ghen ghét của Thời Vũ Kha rất nặng, Giang Nhã Đan tàn nhẫn thể nào, chỉ có cô biết.
Cô thay Thịnh Hàn Ngọc ngăn cản gió mưa, sau đó toàn bộ mưa gió sẽ dời non lấp biển ập tới cô... Thời Du Huyên chần chờ.
Cuối cùng quyết định, bình tĩnh xem biến!
Dù sao chỉ cần tìm không thấy thi thể” cô, Thịnh Hàn Ngọc sẽ không thể bị định tội.
“Ảnh Tử, Ảnh Tử..”
Tiếng la của Giản Nghi Ninh kéo suy nghĩ cô trở về, vừa mở mắt đã thấy xe ngừng.
“Đây là nơi nào vậy?”
Thời Du Huyên cảm thấy nơi này có hơi quen mắt, hình như cô đã từng đến đây.
Vừa thấy phía trên tòa nhà có hai chữ “Ginza”, cô đã đến nơi này.
Lần trước khi có chuẩn bị đến đây để đàm phán với Thịnh Hàn Ngọc, sau đó bị Giản Nghi Ninh khẩn cấp điều đi từ trong thang máy.
Giản Nghi Ninh xuống xe, Giản Nghi Ninh giúp cô mở cửa xe: “Mời quý cô thân yêu xuống xe, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong đưa cô đến chỗ ở mới.”
“Ăn cơm ở đây?”
Thời Du Huyên xuống xe, nghi ngờ đánh giá tòa nhà nguy nga tráng lệ này.
Sáng nay cô còn chưa ăn sáng đầu, có điều hoàn cảnh này cũng không giống như nơi ăn sáng.
“Đúng vậy, mời vào bên trong.”
Giản Nghi Ninh hứng thú bừng bừng, cô cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, vì thế tùy ý đi theo Giản Nghi Ninh và nhà hàng Tây.
Nhà hàng to như vậy mà im phăng phắc, không có một người
khách nào, chính giữa nhà hàng đặt một cái bàn ăn hình chữ nhật, lớn đến mức có thể có hai mươi mấy người ngồi ăn, nhưng chỉ đặt hai cái ghế ở hai đầu!
Trên bàn cơm trải khăn ăn màu tím tơ vàng, chính giữa để một giá cắm nến màu vàng, trên giá cắm nến đang có một ngọn nến tỏa ra ánh sáng ấm áp!
Bên cạnh giá cắm nến là bó hoa hồng đỏ như lửa, đẹp như máu, cực kỳ xinh đẹp.
“Anh Giản, cô Ảnh, mời đi bên này.”
Người làm đưa hai người đến chỗ ngồi, rồi dàn đàn violon đã kéo lên khúc nhạc vui tai.
Nhân viên phục vụ nối đuôi nhau đi vào, bộ đồ ăn bằng bạc và thức ăn tinh tế đã bày sẵn trên bàn.
Mỗi món vừa lên, vị đầu bếp mang dáng vẻ phục vụ đều sẽ mở nắp trên đồ ăn, rồi giới thiệu: “Tôm hùm châu Úc hấp bơ, cua hoàng đế hấp, hàu Pháp sốt tỏi, tôm hùm Canada nướng than, nhím biển Địa Trung Hải.”
Thời Du Huyên thích ăn hải sản nhất, mà các loại hải sản như hôm nay cô lại chưa từng được ăn.
Gần như mọi thứ đều đã được mở nắp, nhưng cái mâm chính giữa thì vẫn nằm yên.
Nhân viên phục vụ không định mở nắp, Thời Du Huyên cũng không có mặt mũi hỏi, Giản Nghi Ninh mỉm cười mời cô nếm thử có hợp khẩu vị không.
Vì thế Thời Du Huyên nếm một miếng, đầu chỉ là hợp khẩu vị, mà là vô cùng ngon!
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không biết sao hôm nay
Giản Nghi Ninh lại như vậy, cứ mãi nhắc về quá khứ.
Anh ấy nói, vào năm năm trước, khi anh ấy vừa mất đi người chị gái mà anh ấy thân nhất, trùng hợp lúc đó anh gặp được Ảnh Tử, là Ảnh Tử cổ vũ anh ấy, bên cạnh anh ấy, anh ấy mới nhanh chóng đi ra khỏi sương mù...
Anh càng nói càng nhập tâm, cô càng nghe càng thất thần.
Bây giờ Thời Du Huyên còn đang suy nghĩ biệt thự bên kia đã thế nào?
Bên phía biệt thự còn đang bận rộn khí thể ngất trời.
Người của đội thi công báo cho cảnh sát và ông cụ, nếu là ngày thường, có lẽ một này là có thể rút cạn nước, nhưng bây giờ mạch nước ngầm đều đã bão hòa, cho nên trong nước hồ cần ít nhất ba ngày mới có thể rút cạn!
“Có thể đi xuống với người không?” Lòng ông cụ nóng như lửa đốt.