Ông cụ cuối cùng vẫn không chịu đựng được, mềm nhũn ngã trên đất.
“Ông, ông nội! Ông nội có sao không?” Thịnh Dự Khải run rẩy đặt tay dưới mũi ông cụ: “Chết rồi, không còn thở nữa!”
Anh ta vô thức muốn chạy, kéo cửa ra lại cảm thấy không đúng lắm, bây giờ mà chạy thì là sai lầm, chờ ngày mai vệ sĩ phát hiện ông cụ không còn thở, Thịnh Hàn Ngọc nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Không được, anh ta không thể để người khác nắm cán được.
Càng không thể trơ mắt nhìn nhà họ Thịnh rơi vào tay Thịnh Hàn Ngọc, anh ta vắt óc mưu tính nhiều năm như thế để làm gì chứ?
Tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc lúc này!
Thịnh Dự Khải vội vàng đóng cửa lại, lại khóa trái cửa, sau đó dán tại lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Bên ngoài im ắng không hề có động tĩnh gì, lúc này mọi người hẳn là đều đang ngủ say.
còn may, Thịnh Dự Khải lau mồ hôi trên trán!
Sau đó đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa lên, tiếp tục tìm kiếm lung tung trên bàn làm việc.
Tư liệu bị ném đầy đất, lần này anh ta không còn sợ buổi sáng ngày
mai bị phát hiện, anh ta rốt cuộc không cần sợ hãi ông già. Ông cụ nằm trên đất đã sớm không còn thở, nhưng mắt vẫn trừng lớn.
Có tật giật mình, anh ta luôn cảm thấy ông cụ còn đang nhìn chằm chằm anh ta.
Thế là anh ta lấy đệm, gối ôm trên ghế sô pha, còn cả những xấp tư liệu rơi trên đất, chồng lên mặt ông cụ, đắp hết lên người ông ấy.
Lật hết tất cả văn kiện trên bàn, nhưng cũng không tìm được thứ mà anh ta muốn, trong lòng Thịnh Dự Khải bắt đầu bồn chồn, anh ta lo lắng ông già đã viết xong di chúc và giao cho luật sư Trương niêm phong cất đi.
Không có khả năng, ông ta không có khả năng nhanh như thế được...
Thịnh Dự Khải chưa từ bỏ ý định, mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán cũng không kịp lau, tùy ý chúng nó nhỏ giọt xuống bàn, xuống đất.
Anh ta đỏ bừng mắt, bối rối xoay loạn bốn phía
Mở ngăn tủ ra, sách mà ông cụ sưu tầm bị ném tứ tung!
Ngăn kéo bị kéo ra, lật úp hết xuống đất, anh ta quỳ gối trên sàn nhà thở dốc- Thịnh Dự Khải dừng lại!
Hai tay run rẩy cầm một tờ giấy mỏng, cuồng hỉ: Tờ giấy trong tay anh ta đúng là bản thảo di chúc của ông cụ, bên trên còn có dấu mộc của ông ấy.
Đúng như anh ta dự đoán, ông cụ chỉ mới soạn xong bản tháo di chúc, còn chưa kịp đưa cho luật sư niêm phong.
Nội dung trong đó không nhiều lắm, Thịnh Dư Khải nhanh chóng
đọc xong, biểu cảm trên mặt thay đổi theo nội dung, chờ đến khi anh ta xem hết thì lửa giận trong lòng cũng đã bắt đầu vặn vẹo.
“Ông già, ông đáng chết!”
Anh ta bước lên đạp mạnh ông cụ hai cước, vừa rồi còn có chút hối hận, bây giờ đã chẳng còn chút gì.
Anh ta cảm thấy may mắn vì mình đến đúng lúc, nếu không thì đến khi ông cụ giao cho luật sư Trương đưa bản di chúc này ra ngoài, thì nhà họ Thịnh đúng là không còn quan hệ gì với anh ta.
Ông cụ đã chia lại cổ phần trong tay, năm mươi phần trăm gia sản chia cho Thịnh Hàn Ngọc.
Năm phần trăm cho vợ chồng Thịnh Giang và Vương Dĩnh Chi, mười lăm phần trăm chia cho Thịnh Hải và Bách Tuyết, còn ba mươi phần trăm còn lại toàn bộ đều cho Thịnh Trạch Dung.
Tiền của tổng công ty, anh ta không có được một đồng nào!
Mà chủ tịch công ty cũng giao lại cho Thịnh Hàn Ngọc, phía Tây Bắc thì chia cho anh ta, ngoại trừ giai đoạn rót vốn ban đầu, phía sau hầu như cũng là để cho anh ta tự sinh tự diệt.
Thịnh Dư Khải nắm lấy di chúc muốn xé– Nhưng một khắc cuối cùng lại dừng lại.
Không thể xé, thứ này còn có ích.
Anh ta hít sâu mấy hơi, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, sau đó lại lấy ra một trang giấy trắng, đặt lên tờ di chúc, đồ lại từng chút một...
Ngoại trừ tráo đổi tên Thịnh Hàn Ngọc thành Thịnh Dự Khải ra thì cơ bản không động vào những thứ khác.
Hoàn thành đại công trình” này xong, Thịnh Dự Khải mới phát hiện cả người ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi đóng dấu của ông cụ lên bản di chúc mới, xếp gọn gàng bỏ vào túi xong, Thịnh Dự Khải lấy bật lửa ra, cười gằn đốt hết những văn kiện trên đất!
“Cháy rồi!”
“Mau cứu hỏa đi.”
“Mau lên, phòng sách cháy rồi, mau cứu hỏa đi!”
Ánh lửa hừng hực dường như nhuộm đỏ cả bầu trời, người trong nhà chính đều bị kinh động.
Vương Dĩnh Chi chưa kịp mang giày, chân trần vội vàng chạy ra
ngoài: “Sao lại cháy cơ chứ, tại sao lại cháy?”
Chạy đến cửa chính đã thấy chồng mình không chạy ra cùng, mà là chạy lên lầu!
“Ông xã!”
Bà ta gấp đến độ chảy nước mắt, lúc này không chạy ra ngoài mà lại chạy lên lầu, chẳng phải muốn tìm đường chết à?
“Ông xã, mau xuống đi, cứu hỏa có người hầu mà, không cần ông, ông xuống nhanh lên...” Vương Dĩnh Chi gấp đến độ dậm chân.
- Nhưng Thịnh Giang cứ như không nghe thấy, đá văng phòng của ông cụ mà xông vào.
Hai vợ chồng nhị phòng cũng vội vàng chạy xuống lầu.
Thịnh Dự Khải và Thịnh Trạch Dung hầu như chạy ra cùng lúc, nhưng đều không chút do dự mà chạy lên lầu!
“Dự Khải”
“Trạch Dung”
“Hai đứa đi lên làm gì! Thằng nhỏ này có phải bị ngốc rồi không.” Bách Tuyết cũng gấp đến giậm chân, bà ta vẫn luôn xem thường Vương Dĩnh Chi, nhưng bây giờ tâm trạng lo lắng của bà ta cũng tương tự như Vương Dĩnh Chi.
“Gọi cứu hỏa, mau gọi cứu hỏa!”
Thịnh Hải xem như còn bình tĩnh, chỉ huy người hầu báo cháy, lấy ống nước cứu hỏa từ nhà kho ra, nối với chốt phòng cháy!
- Những người còn lại hoặc là thau hoặc là thùng, tiếp từng thùng
nước xối lên lầu!
"Reng reng reng---"
Thịnh Hàn Ngọc nhận được điện thoại của Thịnh Trạch Dung, lập tức cầm áo khoác lên cao giọng gọi quản gia chuẩn bị xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nhà chính.
Trên đường đi, tốc độ lái xe như muốn bay lên, dù như thế nhưng Thịnh Hàn Ngọc vẫn ngại chậm.
“Ông lái nhanh lên, nhanh nữa lên!”
“Cậu chủ, chúng ta đã đến giới hạn rồi, không thể nhanh hơn nữa.”
Tim Thịnh Hàn Ngọc đã dâng lên cổ họng, dự cảm bất thường trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nhưng anh không dám gọi điện thoại cho cậu ba, sợ nghe được tin tức mà anh không muốn nghe nhất.
Lúc Thịnh Hàn Ngọc chạy đến nhà chính, lửa cũng đã được dập.
Biệt thự rộng lớn bị chen lấn đầy người, xe chữa cháy, nhân viên cứu hỏa đứng gần nửa sân, còn lại thì đều là người của nhà họ Thịnh.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị cháy? Có ai bị thương không?”
Thịnh Hàn Ngọc bước xuống khỏi xe, hỏi, phân biệt từng người.
Bình thường đều là những người rất thân quen, bây giờ lại vì lửa cháy nên trên mặt tất cả mọi người đều là màu xám tro, không nhìn kĩ thì căn bản không phân biệt được ai là ai.
- Người anh lo lắng nhất là ông nội, người anh muốn thấy nhất cũng là ông nội.
Nhưng Vương Dĩnh Chi lại nhào lên đầu tiên: “Con của mẹ ơi, con rốt cuộc cũng về rồi... Con trai nhà người ta đều ở đây, chỉ có con là không.”
Thịnh Hàn Ngọc ngắt lời bà ta: “Người khác đâu? Ông nội có ổn không?”
Vương Dĩnh Chi thuận tay chỉ vào góc đông nam của biệt thự: “Con đi xem bố con một chút, bố con vì cứu ông nội mà bị thương.”
Bố vì cứu ông nội mà bị thương, Thịnh Hàn Ngọc hơi yên tâm, nghĩ thầm bố mà bị thương thì ông nội hẳn là không sao.
Anh ta bỏ Vương Dĩnh Chi lại, đi về phía đông nam, bên đó có không ít người vây quanh, ở giữa mọi người dường như có một người đang nằm trên ván cửa- Trái tim vừa mới buông xuống của Thịnh Hàn Ngọc lại dâng lên đến cổ!
“Anh cả!”
Thịnh Trạch Dung chạy đến chỗ anh, trên mặt bẩn không ra hình người, tóc có vài chỗ bị cháy xém, cánh tay cũng bị rách một đường lớn, còn đang chảy máu.
“Anh cả, anh đừng đi qua, em có chuyện muốn nói với anh.”
Thịnh Trạch Dung ngăn lại trước mặt anh, nói là có lời muốn nói, nhưng lại cứ chần chừ.
“Ông nội đâu?” Hai mắt Thịnh Hàn Ngọc sáng như đuốc, nhìn chằm chằm Thịnh Trạch Dung không chớp mắt.
Thịnh Trạch Dung né tránh ánh mắt của anh, hầu hết lên xuống khó khăn, bờ môi mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn không nói ra được.
“Ông nội thế nào rồi? Thịnh Trạch Dung, chú đừng đùa anh, đừng để anh nghe được chuyện khác, biết không?”