“Không sao đâu, tôi qua đó xem thử.” Thời Du Huyên vỗ vai Giản Nghi Ninh để anh ấy yên tâm, sau đó đi thẳng đến trước mặt Giang Nhã Đan.
Thịnh Hàn Ngọc Sợ Vợ sẽ chịu thua thiệt nên đi sát sau lưng, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc
nào!
"Thời Du Huyên, tạo liều mạng với mày..." Hai mắt Giang Nhã Đan đã sưng húp như trái đào. Bà ta ngồi bơ phờ trên ghế, vừa nhìn thấy Thời Du Huyền đã lập tức kích động nhào tới, giương nanh múa vuốt về phía này!
Thịnh Hàn Ngọc nháy mắt, đám vệ sĩ phía sau lao tới giữ chặt hai bên trái phải Giang Nhã Đan, khiến bà ta không thể động đậy.
"Thời Du Huyên, mày đã tới rồi thì đừng hòng chạy. Mày hại con gái tạo thành ra như thế mà còn dám đến đây... Mày nhất định sẽ gặp quả báo!" Giang Nhã Đan hét lớn trên hành lang.
Thịnh Hàn Ngọc đi tới, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Giang Nhã Đan, nghiêm nghị nói: "Nếu bà còn dám mắng cô ấy thêm một câu nữa, tôi sẽ cho người rút lưỡi bà ra, bà có tin không?"
Giang Nhã Đan lập tức ngậm chặt miệng, quả nhiên không dám mắng thêm một câu nào nữa.
Nếu chuyện này là do cô làm thì cô sẽ thừa nhận. Nhưng nếu không phải do cô thì không ai có thể vu oan lên người cô được!
Bây giờ Thời Du Huyên đã không còn là cô bé ăn nhờ ở đậu bị Giang Nhã Đan tùy ý bắt nạt như trước kia nữa. Cô mỉm cười bước lại gần Giang Nhã Đan, bất ngờ giơ tay tát vào mặt bà ta một cái!
"Bốp."
Âm thanh giòn tan vang vọng khiến tất cả mọi người đều giật mình, kể cả bản thân Giang Nhã Đan.
Trước khi bà ta kịp phản ứng, Thời Du Huyên mở miệng hỏi: “Bà có biết vì sao tôi lại đánh bà không?"
"Cái tát này là vì bà ăn nói xằng bậy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người tôi. Có phải bà đã quen làm thế rồi phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi bà hãy cố gắng học cách thay đổi thói quen một chút đi!"
Cô vừa dứt lời đã lật tay tát thêm một cái khác vào mặt Giang Nhã Đan. Nụ cười của Thời Du Huyên vẫn không thay đổi, nhưng từng lời cô thốt ra đều khiến Giang Nhã Đan hãi hùng khiếp vía: “Cái tát này là để đánh cho bà tỉnh táo lại mà nhìn cho rõ. Trước đây bà không nhìn thấy điểm tốt của tôi thì bây giờ lại càng không!”.
"Đúng vậy, tôi không thích Thời Vũ Kha, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để đối phó cô ta. Bởi vì không, cần thiết!"
Thời Du Huyên toát lên sự tự tin và điềm tĩnh từ trong ra ngoài, khí thế quanh thân cũng trải rộng, khí phách lộ ra bên ngoài.
Giang Nhã Đan không kiềm chế được mà rùng mình, bà ta kinh sợ trước khí thế trên người con nuôi, dù không cam lòng cũng không dám tiếp tục la lối om sòm nữa.
Thời Vũ Kha còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì cảnh sát đã đến rồi, là Giang Nhã Đan báo cảnh sát.
Chẳng qua lúc bà ta báo cảnh sát, một cậu hai câu đều nói Thời Du Huyên hại con gái mình, nhưng đợi đến lúc thật sự đối mặt biết rõ tình huống, bà ta lại đổi lời:
"Lúc đó là một người đàn ông... đúng, không quen biết."
Người được phải đến hỏi: "Nếu không quen biết thì sao bà cứ khăng khăng nói rằng đó là Thời Du Huyên?"
Mặt Giang Nhã Đan đỏ lên: "Tôi... tôi đoán."