Giản Nghi Ninh kinh ngạc liếc nhìn cô, không nói gì.
Thời Du Huyên đắm chìm trong suy nghĩ của mình không cách nào tự kiềm chế, vẫn đang tự quyết định: “Chậc chậc, còn những cái ngó sen này nữa, to mọng, mọc khỏe biết bao nhiêu, cứ vứt đi như thế thì tiếc quá..”
Đang nói, xe ra ngoài mua thức ăn của nhà đối diện đã về.
Bởi vì nhiều người ăn cơm, thịt cá rau xanh sắp chất đầy cả một cái xe bán tải.
Người hầu dỡ đồ từ trên xe xuống: thịt sườn, cá tươi, thịt heo, thịt dê bò, các loại rau củ quả, mì miến dầu muối, còn cả một rổ ngó sen!
“Ôi chao ôi!”
Thời Du Huyên tức giậm chân: “Những người này có bị bệnh không thế? Bên bờ hồ nhiều ngó sen như thế mà còn đi mua? Những con cá đang nhảy nhót trong hồ này còn chưa đủ ăn à? Không được, tôi không thể nhìn bọn họ phung phí như thế!”
Cô muốn đi ra ngoài, nhưng khi đi ngang Giản Nghi Ninh thì lại bị kéo lại: “Đi đâu thế?”
“Đi xin mấy con cá, nhặt mấy cái ngó sen, có vấn đề gì không?” Giọng Thời Du Huyên càng lúc càng nhỏ, Giản Nghi Ninh nhìn cô không nói lời nào, chính cô cũng ý thức được hình như có vấn đề.
“Không đi thì không đi thôi, đừng có dùng ánh mắt như thế này để nhìn tôi” Cô xám mặt trả lời.
Giản Nghi Ninh búng trán cô: “Cô đấy, bình thường trông cũng thông minh, sao hôm nay lại hồ đồ như thế?”
“Nơi đó bây giờ đang làm gì cô không biết à?”
“Bao nhiêu người đang tìm người trong hồ, chỉ có mình cô là cứ chằm chằm vào đồ ăn? Tâm cô sao lớn như thế?”
Bị Giản Nghi Ninh mỉa mai, Thời Du Huyên không đáp trả lại được câu nào, chỉ lè lưỡi làm mặt quỷ với anh ấy, sau đó lại tiếp tục đứng bên cửa sổ dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn chằm chằm số cá và ngó sen kia!
Mực nước trong hồ rút xuống không ngừng, cá trong hồ càng lúc càng chen chúc, cũng đã bị mọi người ném lên bờ chung với ngó sen, tùy bọn chúng tự sinh tự diệt.
Trong biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.
Thời Vũ Kha ra khỏi phòng làm việc, cảm giác cả người không có chỗ nào là không bị thương.
Cô ta một tay vịn eo, một tay đỡ tường chậm rãi đi về phía phòng mình, cũng mong tốt nhất là đừng có ai trông thấy.
Sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó, vừa rẽ một cái đã thấy Thịnh Dự Khải đang ôm vai, tựa trên tường cười với cô ta.
Cô ta cúi đầu xuống, giả vờ như không thấy.
Eo như sắp gãy rồi nhưng vẫn không vịn nữa, giả vờ như không có việc gì, đi ngang qua Thịnh Dự Khải để về phòng.
“Haiz, thật đúng là tức giận?” Thịnh Dự Khải kéo lấy cô ta.
Thời Vũ Kha nhỏ giọng nói: “Buông ra, anh không sợ bị người ta trông thấy, không giải thích rõ được à?”
“Em không sợ thì anh không sợ”
Thịnh Dự Khải kéo lấy eo cô ta đi vào trong phòng, Thời Vũ Kha sợ
bị người khác thấy nên không dám giãy giụa quá mạnh, chỉ có thể đi vào theo anh ta.
Đóng cửa lại, Thịnh Dự Khải không kịp chờ đợi mà ôm hôn cô ta...
“Buông em ra, anh đừng có như thế!”
Cô ta nhỏ giọng chống cự, giãy dụa né tránh.
Người phụ nữ này không phối hợp, Thịnh Dự Khải không vui, buông cô ta ra: “Thế nào, Thịnh Hàn Ngọc cho em ăn no rồi? Bây giờ không muốn cho anh chạm vào nữa.”
“Chát!”
Thịnh Dự Khải bị một cái tát lên mặt.
Anh ta không ngờ rằng mình lại đột nhiên bị đánh, hơi ngẩn người ra, Thời Vũ Kha chảy nước mắt: “Thịnh Dự Khải, tôi hận anh! Anh là tên khốn.”
“Thịnh Hàn Ngọc căn bản chướng mắt tôi, anh muốn cho anh ta đội nón xanh? Căn bản không có cửa, người phụ nữ của anh ta cho dù chết cũng không tình nguyện bị anh đụng vào, người phụ nữ bị anh đụng vào cho dù có chủ động dán lên, thì người ta cũng không thèm nhìn đến.”
Thời Vũ Kha đột nhiên hất áo lên, trên eo nhỏ trắng trẻo có một vết bầm tím to, nhìn thấy mà giật cả mình!
“Bị làm sao thế?” Thịnh Dự Khải nhíu mày, anh ta đau lòng.
Ban đầu anh ta đúng là chỉ muốn chơi đùa với Thời Vũ Kha, kết giao với thái độ lợi dụng, thế nhưng thời gian dài trôi qua, Thời Vũ Khai đúng là bắt được tính tình của anh ta, trong mối quan hệ kết giao không thuần khiết này, anh ta thế mà cũng có vài phần thật tình.
“Bị thế nào? Ha ha ha ha ha..”
Cô ta đột nhiên cười to, cười đến nỗi chảy cả nước mắt: “Bị vứt! Người ta tránh tôi như là tránh ôn dịch, đúng là vứt tôi ra ngoài, vứt
mạnh lên mặt đất.”
Nước mắt rơi như mưa, Thời Vũ Kha càng nghĩ càng uất ức.
Dựa vào cái gì chứ?
Mình có chỗ nào không tốt?
Dung mạo xinh đẹp, dáng người hàng đầu, tính cách cũng tốt, lại bị Thịnh Hàn Ngọc ghét bỏ như thế.
“Đừng khóc, em đừng khóc.”
Thịnh Dự Khải xưa nay lăn lộn trong đám phụ nữ, có danh đi qua vạn bụi hoa không dính phiến lá vào người, bây giờ lại có chút luống cuống tay chân.
“Tôi muốn khóc, tôi cứ khóc đấy, hu hu hu hu..” Thời Vũ Kha dứt khoát nằm trong lòng anh ta, khóc cho thoải mái.
Mãi mới chờ đến lúc cô ta ngừng khóc, Thịnh Dự Khải nói với Thời Vũ Kha: “Em về phòng trước đi, chờ tin tức tốt của anh, anh giúp em xả giận”
“Anh muốn giúp tôi xã giận kiểu gì?”
Thời Vũ Kha giữ chặt anh ta, nhắc nhở: “Lão chết dẫm nhà các anh còn đang ở đây, anh đừng xốc nổi vậy chứ? Hấp tập thể có khi chẳng còn lại gì nữa đâu.”
Lời này vừa nói ra, hai người đều ngây ra.
Thời Vũ Kha vô thức che miệng lại, chính cô ta cũng không dám tin những lời kia là do chính mình nói ra!
Thịnh Dự Khải ngoài ý muốn có chút cảm động: “Em đang quan tâm anh à? Thời Vũ Kha, đừng nói là em yêu anh đấy?”
Giữa hai người đều rất rõ ràng, hai người bọn họ kết giao là do đặt lợi ích lên hàng đầu, dỗ dành lẫn nhau nhưng lại không ngừng so đo, tính toán thiệt hơn.
Vừa rồi Thịnh Dự Khải nói muốn xả giận cho Thời Vũ Kha, cũng không phải thật sự muốn đi tìm Thịnh Hàn Ngọc xung đột trực diện, mà Thời Vũ Kha biết rõ chuyện này với mình là trăm lợi không một hại, mà lại còn ngăn cản, lý do ngăn cản là sợ Thịnh Dự Khải chịu thiệt thòi?
Cô ta là thật lòng, Thịnh Dự Khải nhìn ra được.
“Yêu anh, anh có cưới tôi không? Anh cưới tôi thì tôi sẽ yêu anh” Cô ta dùng trò đùa để che giấu sự bối rối trong nội tâm.
Thịnh Dự Khải đẩy cô ta ra, đi ra ngoài mà không nói lời nào.
Anh ta đi ra chưa đầy hai phút, Thời Vũ Kha cũng mở cửa, nhìn hai bên hành lang không có ai, sau đó cũng về phòng.
“Cốc cốc cốc.”
Vương Dĩnh Chi đang ở trong phòng tức giận chồng mình, cửa đột nhiên bị gõ nhẹ ba lần.
“Ai đấy?”
Trong lòng bà ta đập loạn thình thịch, trong giọng hỏi đang run lên.
“Là con, Dự Khải”
Nghe được người ngoài cửa là Thịnh Dự Khải, Vương Dĩnh Chi cũng yên lòng, đứng lên muốn đi mở cửa, bị chồng mình giữ lại, nhỏ giọng cảnh cáo: “Bà đừng có hồ đồ, đừng có cái gì cũng nghe theo
nó."
Vương Dĩnh Chi lườm ông ta một cái: “Tôi không nghe nó chẳng lẽ nghe ông? Ông cũng phải có chủ ý để tôi nghe theo chứ, buông tay”
Hất tay chồng ra, Vương Dĩnh Chi lên tiếng trả lời: “Đến đây đến đây...” Bà ta mở cửa cho Thịnh Dự Khải vào: “Dự Khải mau ngồi đi, người khác đều sợ đến gặp bác sẽ bị xúi quẩy, chỉ có cháu dám đến, người xưa nói thế nào nhỉ... hoạn nạn thấy chân tình!”
Thịnh Giang thở dài một hơi đi ra ngoài, ông ta ở lại chỉ sợ sẽ bị tức chết.
Hoạn nạn thấy chân tình dùng trong lúc này?
Không có học thức thật đáng sợ.
“Bác gái, bác trai làm sao thế? Nhìn không vui vẻ lắm” Thịnh Dự Khải ngồi xuống, giả vờ lo lắng.
“Đừng để ý đến ông ấy, ông ấy cứ như thế.”
Vương Dĩnh Chi khó chịu trong phòng đến trưa, rốt cuộc cũng có một người được xem như có thể cho bà ta trút bầu tâm sự, lập tức bắt đầu kêu ca kể khổ: “A Khải, cháu phân xử thử xem, cháu nói xem bác trêu ai ghẹo ai rồi, hả?”
“Đứa con trai mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, nó kết hôn bác không làm chủ được, ông cụ cho cưới một đứa ngốc bác đã không nói gì, kết quả đứa ngốc kia chết bác lại thành đối tượng tình nghi? Trời đất chứng giám, một ngón tay của đứa ngốc kia bác cũng không động đến... Tại sao cô ta chết lại đổ lên đầu bác!”
Vương Dĩnh Chi nói líu lo không ngừng, Thịnh Dự Khải tốt tính ngồi một bên nghe.
Lâu lâu cũng sẽ phụ họa vài câu, hiểu cho nỗi khổ của bà ta, đồng ý rằng bà ta nói đúng!
“Dự Khải, cháu cũng cảm thấy bác rất oan ức đúng không?” Vương Dĩnh Chi có thể tính là đã tìm đến tri kỉ, càng nói càng hăng.
Thịnh Dự Khải gật đầu: “Đúng, bác gái nói rất đúng, chuyện này không liên quan gì đến bác cả người khác không hiểu bác, cháu còn có thể không hiểu hay sao? Bác lương thiện, bình thường thấy con gián còn không nỡ giẫm chết, tại sao lại có thể giết một người đang sống sờ sờ cơ chứ?”
Vương Dĩnh Chi không giẫm chết con gián là do sợ hãi, chẳng liên quan gì đến lương thiện cả.