“Gặp quỷ hả?” Trì Tương Thiên mặt mày ngạc nhiên, khó có thể tin nổi.
Một bình hoa được tạo ra từ ảo thuật lại có thể đỡ được một chiêu hết sức của anh ta mà không bị vỡ?
Trừ khi là người thi triển ảo thực có thực lực cao hơn mình rất nhiều.
“Mày… mày là ai vậy hả?”
Giờ phút này, Trì Tương Thiên mới nhận ra rằng mình gặp được cao nhân rồi.
“Ha ha, cậu không quen biết cậu ấy hả?”
Lúc, Ngô Lục Nhất cười nói: “Cậu ấy chính là Diệp đại nhân nổi danh Phụng Thiên!”
“Cổ võ giả núi Trường Bạch có sáu trên bảy đỉnh bị cậu ấy tiêu diệt, còn lại một đỉnh là đỉnh Bất Lão cũng vừa đầu nhập vào Long Môn.”
“À, phải rồi, một trăm nghìn quân ở biên cảnh Cao Câu Ly cũng bị hai con thú cưng của Diệp đại nhân tiêu diệt sạch sẽ.”
Ngô Lục Nhị đắc ý nói: “Nhà họ Ngô chúng tôi cũng nguyện trung thành với Diệp đại nhân. Sau này mọi thứ của nhà họ Ngô… kể cả nợ nần, đều thuộc về Diệp đại nhân!”
“Nếu các cậu còn muốn đòi nợ thì phải nghĩ cho kỹ hậu quả.”
Anh em nhà họ Trì càng nghe càng chấn động, nhìn sang đỉnh chủ Điếu Bạch Mi của đỉnh Bất Lão, thấy ông ta gật đầu thở dài, càng tăng thêm mức độ đáng tin.
Giết cổ võ núi Trường Bạch. Giết một trăm nghìn quân biên cảnh.
Chỉ cần làm một trong hai chuyện thôi cũng đủ trở thành công tích vĩ đại trong đời rồi.
Kết quả là chỉ trong một ngày ngắn ngủi, người ta đã làm xong hai chuyện, lại còn không tốn một chút sức lực nào.
Đây là người làm ra được đấy hả?
“A… Tôi nhớ ra rồi!” Trì Tương Địa chợt nhớ ra: “Vị Diệp tiên sinh đánh cho bảy thị cổ võ thương vong nặng nề trên Bạch Vân Quan chính là anh hả?”
Hoa Quốc Đống nói: “Đúng vậy, chính là sư phụ tôi!”
“Trời ạ!”
Hai anh em nhà họ Trì nghe vậy đều hít hà một hơi, thầm nghĩ cổ võ có thù oán gì với Diệp Lâm mà Diệp Lâm đi đánh gần nửa giới cổ võ rồi?
Nghĩ lại nhà họ Trì bọn họ cũng là cổ võ, rồi nhìn lên cục diện trước mắt, bọn họ càng thêm tuyệt vọng.
“Diệp đại nhân, là tôi có mắt không tròng!” Trì Tương Thiên vội vàng khom lưng xin lỗi: “Cầu xin anh rộng lòng tha thứ cho hai anh em chúng tôi!”
“Đúng vậy, Diệp đại nhân… Có thể thả tôi ra trước được không… Tôi sắp nghẹt thở chết rồi…” Trì Tương Địa bị đè dưới bình hoa khổng lồ, đang dần mất đi tri giả, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Thấy vậy, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không định nhúng tay vô loại chuyện nhỏ như đòi nợ. Là các anh cố tình kéo tôi vào!”
“Nếu vậy thì tôi đành phải làm theo ý các anh thôi.”
Dứt lời, Diệp Lâm quát lên với chủ nợ: “Anh là chủ nợ hả?”
Chủ nợ xăm hình đầy người bị Diệp Lâm trừng một cái thì sợ đến mức run rẩy cả người.
Anh ta dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng cổ võ giả mà mình khó khăn lắm mới mời đi đòi nợ lại gặp được cổ võ giả mạnh hơn. Đúng là không thể nhảy vào vũng nước đục cổ võ mà!
“Đúng… vậy…” Chủ nợ sợ tới mức nói năng lắp bắp.
Thấy cách ăn mặc của anh ta là biết ngay anh ta thuộc giới ngầm, Diệp Lâm tò mò hoi: “Anh là người của ai vậy? Không phải người Phụng Thiên?”
Bởi vì Hoàng Long đã thống nhất thế lực ngầm Doanh Châu. Hiển nhiên chủ nợ không phải là cấp dưới của Diệp Lâm.
“Anh thuộc phe nào vậy?” Hoàng Long cũng tò mò hỏi: “Tôi là đại ca Doanh Châu, sao chưa từng thấy anh? Đòi nợ ở địa bàn của tôi, có hỏi ý của tôi chưa?”