“Được lắm!” Tào Minh Vọng hét lớn lên: “Phái thêm người đi mang đao chiến thần lên đây!”
Lý Bình Lương nói: “Để tôi dẫn người đi!”
Ngay sau đó, Lý Bình Lương dẫn hơn một trăm vị to con đi lấy đao chiến thần.
Một lát sau, Lý Bình Lương dẫn đầu hơn một trăm vị cùng nhau chung sức vác đao chiến thần nặng khoảng mười tám nghìn cân vào.
Ầm!
Đao chiến thần vừa đặt xuống mặt đất liền lún xuống ba thước, mặt đất rung rung, giống như là cơn động đất nhỏ khiến đất núi rung chuyển.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người ở toàn trường đều tụ tập trên đao chiến thần.
Ngay cả ba trăm nghìn quân Ung Châu cũng sôi nổi thò đầu ra xem, tất cả đều bị kinh động khi đao chiến thần xuất hiện.
“Trời ạ! Đó là đao chiến thần trong truyền thuyết hả? Nặng mười tám nghìn cân thật sao? Chế tạo kiểu gì vậy?”
“Nghe nói là một khối huyền thiết đặc thù chia ra làm chín khúc làm thành chín thanh thần binh lợi khí, là đại biểu của mỗi đời chiến thần!”
“Thật sự có người xách nổi cái thứ kia sao? Chiến thần Côn Luân đời trước dùng binh khí nặng như vậy hay thật đấy! Ông ta có còn là người nữa hả?”
“Không có chút năng lực này thì sao có thể làm chiến thần Đại Hạ được? Đừng dùng nhận thức của chúng ta đi suy đoán uy lực của chiến thần!”
“Sự chênh lệch giữa chúng ta với chiến thần giống như là con kiến và con voi vậy! Khác nhau một trời một vực!”
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán sôi nổi về đao chiến thần.
Đám người tại khu vực dành riêng cho nhà nước cũng sôi nổi đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị.
Đao chiến thần có ý nghĩa cực lớn, là một sự tồn tại cùng cấp bậc với hổ phù.
Nếu Diệp Lâm có thể xách nổi đao chiến thần, nghĩa là cậu ta đã bước một chân lên vị trí chiến thần!
“Hay lắm!” Hàn Sơn Hà thở dài: “Thằng em của tôi dã tâm không nhỏ, trực tiếp nghĩ đến dùng đao chiến thần luôn! Thật sự là rất khí phách!”
“Có điều, nếu cậu ấy muốn trở thành chiến thần thì việc cầm đao chiến thần chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
“Thẩm đại nhân, nếu thằng em tôi có thể xách nổi đao chiến thần thì ông liền tuyên bố thẳng luôn đi, chiến thần Ung Châu chỉ có thể là của cậu ấy thôi!”
“Hừm…”
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Đao chiến thần đại biểu cho lực lượng tuyệt đối. Nếu có thể xách nổi đao chiến thần thì sẽ trở thành mục tiêu mà mọi người hướng tới.
“Nếu anh xách nổi… cho dù chỉ là giơ lên một giây thì tôi cũng khâm phục anh!” Tào Minh Vọng nói thẳng.
Tám kỵ còn lại sôi nổi tập trung nín thở nhìn, không biết Diệp Lâm lấy tự tin ở đâu ra mà dám có ý định với đao chiến thần?
“Hừ, họ Diệp kia lại khoác lác nữa rồi!” Hàn Mộc Xuân thấy vậy thì khoanh tay trước ngực, chờ đợi đối phương làm trò cười ngay trước mặt mọi người.
Anh ta biết đao chiến thần mười tám nghìn cân là cái gì không? Vậy mà còn dám thử cầm đao ngay trước mặt mọi người, có khác gì tự rước lấy nhục đâu chứ?
Diệp Lâm tập trung nhìn kỹ đao chiến thần. Đao dài khoảng ba mét, ánh đao sáng như tuyết, lưỡi đao cực kì sắc bén.
Diệp Lâm thầm nghĩ: Đây là đao chiến thần của tứ sư phụ hả?
“Đao tốt!”
Diệp Lâm lập tức bước lên cầm đao.
Cán đao cực kì nặng, nặng như là núi vậy.
Diệp Lâm lảo đảo, dù vậy cũng không thể nhúc nhích đao một chút nào.
“Ha ha…”
Thấy Diệp Lâm không thể xách đao lên được, Hàn Mộc Xuân lập tức cười ra tiếng: “Đúng là không biết tự lượng sức mình, còn dám dùng một tay cầm đao nữa kìa!”