Mọi người đều choáng váng.
Họ cố gắng “tìm lỗi” và so sánh qua lại hai bên.
Kết quả hoàn toàn giống nhau!
“Giống, thực sự giống hệt! Tuyệt quá!”
“Giống như vừa photo ra vậy!”
“Không ngờ anh Diệp là người văn võ song toàn!”
Mọi người đều thốt lên ngạc nhiên.
Đoạn Tử Ngọc càng thêm sửng sốt, không ngờ Diệp Lâm chỉ vẽ mấy nét đã viết được chữ giống hệt như Hàn Sơn Hà.
Khóe miệng Đoàn Tử Du giật giật, cảm thấy mọi mặt đều thua kém đối phương.
“Ái chà!”
“Cậu Diệp, đúng là tấm ngẩm tầm ngầm mà
đánh chết voi!”
Hàn Sơn Hà nhìn bức thư pháp Diệp Lâm viết giống hệt bức thư pháp của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thán.
“Tôi thực sự ngày càng thích cậu rồi đấy!”
“Nếu như không phải cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu, thì hôm nay, dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cậu trở về doanh Thanh Châu, để cậu tiếp quản công việc của tôi, làm con rể tương lai của tôi!”
“Cha! Cha đang nói gì vậy?” Hàn Anh giả vờ làm nũng, đánh cha mình một cái.
Nhưng một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Hiếm hoi mới gặp được một chàng trai văn võ song toàn, cô gái nào mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Nghe xong lời này, Đoàn Tử Du càng tuyệt vọng hơn, như thể vừa mới thất tình, trái tim quặn thắt.
“Ha ha!” Hàn Sơn Hà bật cười, lại trải ra một tờ giấy mới ròi nói: “Nào, nào, cậu viết một tờ khác đi. Lần này đừng bắt chước thư pháp của tôi, cứ dùng thư pháp của chính cậu mà viết.”
“Tôi viết cho cậu thư giới thiệu, cậu cũng có thể tặng lại cho tôi một bức thư pháp! Nếu sau
này cậu trở thành một nhà thư pháp nối tiếng, như vậy bức thư pháp này sẽ là gia bảo của nhà họ Hàn chúng tôi, ha ha!”
“Được!” Diệp Lâm lập tức đồng ý, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hàn chiến thần, ông là người Thanh Châu, vậy tôi sẽ viết tặng ông bài “Thanh Châu Ca”!”
“Thanh Châu Ca” là tác phẩm của Ngô Bân, một nhà thơthời nhà Minh sáng tác.
Thành Thanh châu uy vũ khắp bốn phương, cờ bay phấp phới trên trời cao…
Diệp Lâm hạ bút viết.
Mọi người cũng chăm chú nhìn theo Diệp Lâm, miệng đọc từng chữ, hết lời khen ngợi.
Cuối cùng, Diệp Lâm viết: “Gió lạnh cuốn hoa mai rơi xuống, thổi đi bông tuyết trên tóc người.”
Hàn Sơn Hà vuốt vuốt mái tóc hoa râm của mình, hai mắt hơi đỏ lên.
“Thơ hay!”
“Chữ đẹp!”
“Đúng là một kì tài, văn võ song toàn!”
Diệp Lâm đặt bút xuống, giơ tờ giấy lên: “Một bản “Thanh châu Ca” tặng cho chiến thần Thanh Châu!”
Hàn Sơn Hà trịnh trọng nhận lấy bức thư
pháp, xem lại vài lần, thấy kỹ thuật thư pháp này tốt hơn mình gấp mười lần, càng thêm phần khâm phục Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, không ngờ Hàn Sơn Hà tôi đã hơn năm mươi tuổi lại gặp được một tri kỉ như cậu, đúng là tuyệt vời!”
“Nếu cậu không chê, hôm nay chúng ta hãy kết nqhĩa làm huynh đệ đi?”
Họ cố gắng “tìm lỗi” và so sánh qua lại hai bên.
Kết quả hoàn toàn giống nhau!
“Giống, thực sự giống hệt! Tuyệt quá!”
“Giống như vừa photo ra vậy!”
“Không ngờ anh Diệp là người văn võ song toàn!”
Mọi người đều thốt lên ngạc nhiên.
Đoạn Tử Ngọc càng thêm sửng sốt, không ngờ Diệp Lâm chỉ vẽ mấy nét đã viết được chữ giống hệt như Hàn Sơn Hà.
Khóe miệng Đoàn Tử Du giật giật, cảm thấy mọi mặt đều thua kém đối phương.
“Ái chà!”
“Cậu Diệp, đúng là tấm ngẩm tầm ngầm mà
đánh chết voi!”
Hàn Sơn Hà nhìn bức thư pháp Diệp Lâm viết giống hệt bức thư pháp của mình, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thán.
“Tôi thực sự ngày càng thích cậu rồi đấy!”
“Nếu như không phải cậu muốn tranh đoạt vị trí chiến thần Ung Châu, thì hôm nay, dù thế nào tôi cũng sẽ đưa cậu trở về doanh Thanh Châu, để cậu tiếp quản công việc của tôi, làm con rể tương lai của tôi!”
“Cha! Cha đang nói gì vậy?” Hàn Anh giả vờ làm nũng, đánh cha mình một cái.
Nhưng một đôi mắt đẹp lại chăm chú nhìn Diệp Lâm, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Hiếm hoi mới gặp được một chàng trai văn võ song toàn, cô gái nào mà không ngưỡng mộ cơ chứ?
Nghe xong lời này, Đoàn Tử Du càng tuyệt vọng hơn, như thể vừa mới thất tình, trái tim quặn thắt.
“Ha ha!” Hàn Sơn Hà bật cười, lại trải ra một tờ giấy mới ròi nói: “Nào, nào, cậu viết một tờ khác đi. Lần này đừng bắt chước thư pháp của tôi, cứ dùng thư pháp của chính cậu mà viết.”
“Tôi viết cho cậu thư giới thiệu, cậu cũng có thể tặng lại cho tôi một bức thư pháp! Nếu sau
này cậu trở thành một nhà thư pháp nối tiếng, như vậy bức thư pháp này sẽ là gia bảo của nhà họ Hàn chúng tôi, ha ha!”
“Được!” Diệp Lâm lập tức đồng ý, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hàn chiến thần, ông là người Thanh Châu, vậy tôi sẽ viết tặng ông bài “Thanh Châu Ca”!”
“Thanh Châu Ca” là tác phẩm của Ngô Bân, một nhà thơthời nhà Minh sáng tác.
Thành Thanh châu uy vũ khắp bốn phương, cờ bay phấp phới trên trời cao…
Diệp Lâm hạ bút viết.
Mọi người cũng chăm chú nhìn theo Diệp Lâm, miệng đọc từng chữ, hết lời khen ngợi.
Cuối cùng, Diệp Lâm viết: “Gió lạnh cuốn hoa mai rơi xuống, thổi đi bông tuyết trên tóc người.”
Hàn Sơn Hà vuốt vuốt mái tóc hoa râm của mình, hai mắt hơi đỏ lên.
“Thơ hay!”
“Chữ đẹp!”
“Đúng là một kì tài, văn võ song toàn!”
Diệp Lâm đặt bút xuống, giơ tờ giấy lên: “Một bản “Thanh châu Ca” tặng cho chiến thần Thanh Châu!”
Hàn Sơn Hà trịnh trọng nhận lấy bức thư
pháp, xem lại vài lần, thấy kỹ thuật thư pháp này tốt hơn mình gấp mười lần, càng thêm phần khâm phục Diệp Lâm.
“Cậu Diệp, không ngờ Hàn Sơn Hà tôi đã hơn năm mươi tuổi lại gặp được một tri kỉ như cậu, đúng là tuyệt vời!”
“Nếu cậu không chê, hôm nay chúng ta hãy kết nqhĩa làm huynh đệ đi?”