Mục lục
Cuồng Long Vượt Ngục – Diệp Lâm (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Đại Mã Bổng vừa lên tiếng thì bên cạnh có một người đàn ông mặt đen bước lên.

“Cha, để con đi làm chết bọn họ!”

Dứt lời, anh ta định lao về phía đám người trên núi.

Anh ta chính là Hứa Phúc, Khai Sơn Hổ, một trong Tứ Hổ nhà họ Hứa.

“Lão đại! Không được giết người vô tội!” Hồ Điệp Mê thấy vậy thì vội vàng ngăn cản đứa con trai cả hung dữ: “Đây không phải núi Nãi Đầu của chúng ta, cậu đừng có gây chuyện cho tôi!”

“Cứ để tôi!”

Hồ Điệp Mê vừa ngăn cản Hứa Phúc vừa tự mình ra tay.

Vài con bướm từ trong tay bà ta bay ra, bay vòng vòng trên đầu đám người một lúc lâu.

Bướm bay tới đâu là đám người có thể ngửi được một mùi hương kỳ lạ tới đó.

Lúc đang khó hiểu, mọi người chợt phát hiện mình giống như là uống thuốc câm, không thể nói ra lời, cứ ê ê a a giống như trẻ con.

“Đại đương gia nhà tôi thích yên tĩnh. Các người im lặng một lát, đừng nói lung tung sau lưng chúng tôi.”

Mọi người hoảng sợ nhìn đám người, sợ tới mức sôi nổi lùi ra sau, giống như là tránh né ôn thần vậy.

Cho đến khi đám người kia biến mất hoàn toàn.

Lúc này, mọi người mới miệng khô lưỡi khô, khôi phục tiếng nói.

“Trời ạ! Lúc nãy là sao vậy?”

“Đám người kia bá đạo quá đi! Chúng ta nói chuyện cũng không được nữa hả?”

“Cổ võ là không thể nhục, nhưng đâu có nói là không cho phép nhắc tới? Đáng sợ quá đi!”

Lúc mọi người đang sợ hãi, một đám người lại đi tới dưới chân núi.

“Đồ trắng?”

“Chẳng lẽ là núi Thiên, một trong ba núi cổ võ?”

“Đúng là cổ võ giả núi Sơn!”

Đám người đồ trắng báo tên tuổi với đạo sĩ Bạch Vân Quan xác thực suy đoán của mọi người ở đây.

“Đúng là tuyết trên núi Thiên, đồ trắng thướt tha!”

“Đám cổ võ giả kia có khí chất quá đi!”

“Đều là một trong ba núi của giới cổ võ, lại tốt hơn đám người ngang ngược núi Trường Bạch biết bao nhiêu luôn!”

Lúc thấy đám cổ võ giả đồ trắng hơn tuyết, trai xinh gái đẹp lễ phép mà gật đầu chào hỏi mọi người, cán cân trong lòng mọi người nghiêng hẳn về một phía, yêu ghét rõ ràng khi so giữa cổ võ giả núi Trường Bạch và núi Thiên.

Sau đó, núi Côn Luân một trong ba núi giới cổ võ và môn Bặc một trong năm môn cũng lần lượt phái người tới Bạch Vân Quan.

“Quá trời quá đất rồi! Trận chiến hôm nay có hơn phân nửa giới cổ võ đều tới xem!”

“Thật sự không biết người bình thường dám tiếp thu khiêu chiến từ cổ võ giả là thần thánh phương nào nữa?”

Lúc các phe phái tụ tập tại Bạch Vân Quan, phủ Thuận Thiên và đội cận vệ Yến Kinh cũng phái rất nhiều người tới để duy trì trật tự.

Đội cận vệ Yến Kinh trông coi bên ngoài. Phủ Thuận Thiên trông coi bên trong.

Lúc này, thống đốc Hoa Quân Dương của phủ Thuận Thiên đang bận rộn bên trong Bạch Vân Quan. Ông ta phát hiện Bạch Vân Quan rất lớn, lần này lại có rất nhiều người tới xem, đám người mà mình dẫn theo có chút trứng chọi đá, không đủ dùng.

Trùng hợp là lúc này ông ta nhận được một cuộc gọi quan trọng.

“Quân Dương, nghe nói phủ Thuận Thiên của ông phụ trách trật tự và an toàn trong cuộc tỷ thí tại Bạch Vân Quan?”

“Vậy ông hãy giúp tôi một chuyện đi… dù thế nào cũng phải giữ được mạng sống của Diệp Lâm, tuyệt đối không thể để đám cổ võ giả hại chết cậu ấy!”

Người gọi chính là chiến thần Thanh Châu – Hàn Sơn Hà, người từng kết nghĩa anh em với Diệp Lâm.


Sau khi nghe tin em trai Diệp Lâm sắp quyết chiến với bảy thị cổ võ tại Bạch Vân Quan, Hàn Sơn Hà vốn định đến cổ vũ, chỉ là có việc quân trong người, không thể muốn đi đâu thì đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK