Bán cho khách hàng có tiền trước, chờ khi dần dần nổi tiếng thì lại thả ra thị trường để tối đa hóa lợi nhuận.
Nếu Diệp Lâm cũng có tính toán này, Khang Thành Đan nghĩ hay là cùng nhau hợp tác để đôi bên cùng có lợi cũng được.
“Hợp tác?” Đây là chuyện mà Diệp Lâm chưa từng nghĩ đến: “Hợp tác thế nào?”
Khang Thành Đan cười ngạo nghễ: “Bệnh viện trung ương chúng tôi vốn có thế mạnh về luyện đan chế dược.”
“Dù là sản xuất hay là phân phối thì chúng tôi cũng có sẵn dây chuyền rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ đang thiếu đơn thuốc của cậu thôi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cũng thấy những gì mà Khang Thành Đan có được đúng là những gì mình đang thiếu.
Mình ngoài đơn thuốc ra thì chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả sản xuất với số lượng lớn cũng không làm được.
Đương nhiên, Diệp Lâm vốn định sau khi bận rộn chuyện bên này xong, anh sẽ đi Dược Vương Cốc của sư phụ một chuyến, có khi sẽ giải quyết được vấn đề này.
“Vậy thì sao?” Sau khi hiểu được ưu thế của bệnh viện trung ương, Diệp Lâm tò mò hỏi: “Hợp tác cụ thể thế nào?”
“Nếu cậu đồng ý hợp tác với bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu chỉ cần ra đơn thuốc là được rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Khang Thành Đan vỗ ngực đảm bảo: “Từ sản xuất đến bán hàng, cho đến các vấn đề sau bán hàng, bệnh viện chúng tôi sẽ bao hết!”
“Cậu chỉ cần nằm đếm tiền là được!”
Diệp Lâm hỏi: “Phân chia lợi nhuận thế nào?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Anh thấy đối phương cố ý tránh né vấn đề này nên dứt khoát hỏi thẳng ra luôn.
“À..” Đối với cái vấn đề mấu chốt này, Khang Thành Đan hơi khựng lại, sau đó lộ vẻ đau đớn, giống như là đã nhường ra một phần ích lợi rất lớn vậy, nói: “Nếu trong tình huống bình thường, thì chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể phân cho cậu nửa phần lợi nhuận. Rốt cuộc thì mọi thứ đều do bệnh viện trung ương chúng tôi tự làm, thậm chí gánh vác cả nguy hiểm lỗ vốn. Còn cậu thì chỉ cung cấp một đơn thuốc, bảo đảm là sẽ có lời.”
“Nhưng vì đơn thuốc của cậu cực kì hiếm có lại vô cùng hiệu quả, để tỏ vẻ chân thành khi hợp tác, tôi có thể thuyết phục tầng lớp quản lý bệnh viện trung ương tính thêm nửa phần lợi nhuận cho cậu.”
“Nói cách khác là chia 9 - 1. Chúng tôi 9, cậu 1.”
“Cậu thấy sao?”
Chia 9 - 1?
Đối mặt với tỷ lệ này, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.
'Thấy vậy, Khang Thành Đan cũng cười theo, cho rằng Diệp Lâm vui vẻ tới mức cười to. Ngoài mặt thì vậy, chứ trong lòng ông ta đang cực kì đau đớn, sớm biết vậy thì không tính thêm nửa phần rồi, đúng là lãng phí.
Nhìn Diệp Lâm cười mà lòng Khang Thành Đan như rỉ máu.
“Giám đốc Khang...” Diệp Lâm cười nói: “Ông có biết cái gọi là bao hết của ông được thành lập trên đơn thuốc của tôi? Nếu không có đơn thuốc của tôi thì các ông chẳng làm được gì cả, huống chỉ là đòi phân 9 — 1.” gì?”
Lúc này Khang Thành Đan mới hiểu ý của Diệp Lâm: “Cậu không làm gì cả, mà đã lấy được một phần rồi, còn chưa đủ nữa hả?”
“Tôi có thể làm hết toàn bộ, sau đó lấy lợi nhuận toàn bộ, không cần chia cho các ông.” Diệp Lâm nhắc nhở: “Bây giờ là các ông cần đơn thuốc của tôi, không có tôi thì các ông không làm được gì cả. Còn tôi không có các ông, tôi vẫn có thể tự mình làm.”
“Vậy...” Khang Thành Đan hơi khựng lại, định cắn răng nhường thêm lợi nhuận, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhường hai phần, không thể thêm được nữa: “Cậu muốn bao nhiêu?”
“Vẫn là 9 - 1.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có điều là tôi 9, các ông 1.”
Nếu Diệp Lâm cũng có tính toán này, Khang Thành Đan nghĩ hay là cùng nhau hợp tác để đôi bên cùng có lợi cũng được.
“Hợp tác?” Đây là chuyện mà Diệp Lâm chưa từng nghĩ đến: “Hợp tác thế nào?”
Khang Thành Đan cười ngạo nghễ: “Bệnh viện trung ương chúng tôi vốn có thế mạnh về luyện đan chế dược.”
“Dù là sản xuất hay là phân phối thì chúng tôi cũng có sẵn dây chuyền rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ đang thiếu đơn thuốc của cậu thôi!”
Nghe vậy, Diệp Lâm cũng thấy những gì mà Khang Thành Đan có được đúng là những gì mình đang thiếu.
Mình ngoài đơn thuốc ra thì chẳng có cái gì cả, thậm chí ngay cả sản xuất với số lượng lớn cũng không làm được.
Đương nhiên, Diệp Lâm vốn định sau khi bận rộn chuyện bên này xong, anh sẽ đi Dược Vương Cốc của sư phụ một chuyến, có khi sẽ giải quyết được vấn đề này.
“Vậy thì sao?” Sau khi hiểu được ưu thế của bệnh viện trung ương, Diệp Lâm tò mò hỏi: “Hợp tác cụ thể thế nào?”
“Nếu cậu đồng ý hợp tác với bệnh viện trung ương chúng tôi, thì cậu chỉ cần ra đơn thuốc là được rồi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Khang Thành Đan vỗ ngực đảm bảo: “Từ sản xuất đến bán hàng, cho đến các vấn đề sau bán hàng, bệnh viện chúng tôi sẽ bao hết!”
“Cậu chỉ cần nằm đếm tiền là được!”
Diệp Lâm hỏi: “Phân chia lợi nhuận thế nào?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Anh thấy đối phương cố ý tránh né vấn đề này nên dứt khoát hỏi thẳng ra luôn.
“À..” Đối với cái vấn đề mấu chốt này, Khang Thành Đan hơi khựng lại, sau đó lộ vẻ đau đớn, giống như là đã nhường ra một phần ích lợi rất lớn vậy, nói: “Nếu trong tình huống bình thường, thì chúng tôi nhiều lắm chỉ có thể phân cho cậu nửa phần lợi nhuận. Rốt cuộc thì mọi thứ đều do bệnh viện trung ương chúng tôi tự làm, thậm chí gánh vác cả nguy hiểm lỗ vốn. Còn cậu thì chỉ cung cấp một đơn thuốc, bảo đảm là sẽ có lời.”
“Nhưng vì đơn thuốc của cậu cực kì hiếm có lại vô cùng hiệu quả, để tỏ vẻ chân thành khi hợp tác, tôi có thể thuyết phục tầng lớp quản lý bệnh viện trung ương tính thêm nửa phần lợi nhuận cho cậu.”
“Nói cách khác là chia 9 - 1. Chúng tôi 9, cậu 1.”
“Cậu thấy sao?”
Chia 9 - 1?
Đối mặt với tỷ lệ này, Diệp Lâm không nhịn được bật cười thành tiếng.
'Thấy vậy, Khang Thành Đan cũng cười theo, cho rằng Diệp Lâm vui vẻ tới mức cười to. Ngoài mặt thì vậy, chứ trong lòng ông ta đang cực kì đau đớn, sớm biết vậy thì không tính thêm nửa phần rồi, đúng là lãng phí.
Nhìn Diệp Lâm cười mà lòng Khang Thành Đan như rỉ máu.
“Giám đốc Khang...” Diệp Lâm cười nói: “Ông có biết cái gọi là bao hết của ông được thành lập trên đơn thuốc của tôi? Nếu không có đơn thuốc của tôi thì các ông chẳng làm được gì cả, huống chỉ là đòi phân 9 — 1.” gì?”
Lúc này Khang Thành Đan mới hiểu ý của Diệp Lâm: “Cậu không làm gì cả, mà đã lấy được một phần rồi, còn chưa đủ nữa hả?”
“Tôi có thể làm hết toàn bộ, sau đó lấy lợi nhuận toàn bộ, không cần chia cho các ông.” Diệp Lâm nhắc nhở: “Bây giờ là các ông cần đơn thuốc của tôi, không có tôi thì các ông không làm được gì cả. Còn tôi không có các ông, tôi vẫn có thể tự mình làm.”
“Vậy...” Khang Thành Đan hơi khựng lại, định cắn răng nhường thêm lợi nhuận, nhưng nhiều nhất chỉ có thể nhường hai phần, không thể thêm được nữa: “Cậu muốn bao nhiêu?”
“Vẫn là 9 - 1.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Có điều là tôi 9, các ông 1.”