Tọa Sơn Điêu cho rằng với tổc độ nhanh như tên lửa của mình, Diệp Lâm đã sớm bị bỏ lại phía sau mới phải.
Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?
“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”
“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã
không thể chạy được nữa rồi sao?”
Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?
Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?
“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”
Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.
Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.
Trông như một bóng ma!
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.
“Đừng tới đây!”
Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.
Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của
Diệp Lâm đã đến rất gần.
Không thoát được rồi!
Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.
Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.
Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại giết chết Diệp Lâm.
Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.
Phập, phập, phập!
Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.
Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.
Thì ra Diệp Lâm đã bắn ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.
Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.
Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.
“Lần này… anh đã phục chưa?”
Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.
“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”
Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.
“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”
Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”
Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.
Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.
Làm sao Diệp Lâm có thế dễ dàng đuối kịp như vậy?
“Tôi vẫn luôn ở sau lưng anh.” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Tòi chỉ muốn nhìn xem ba tuyệt kĩ mà anh tự hào là gì thôi.”
“Sao nào, tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã
không thể chạy được nữa rồi sao?”
Nghe xong lời này, Tọa Sơn Điêu đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, thầm nghĩ, tên nhóc này là ma quỷ sao?
Làm sao có thể có một thanh niên mạnh đến vậy được?
“Nếu không chạy được thì hãy, giơ, tay, chịu, trói, đi!”
Diệp Lâm chậm rãi nói từng tữ, sau mỗi chữ nói ra, khoảng cách giữa hai người lại bị thu hẹp lại ba phần.
Vừa dứt lời, Diệp Lâm đã theo sát phía sau, cách Tọa Sơn Điêu chưa đầy một mét.
Trông như một bóng ma!
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cả kinh kêu lên.
“Đừng tới đây!”
Tọa Sơn Điêu dường như bị Diệp Lâm làm cho phát điên, hét lên một cách tuyệt vọng, sau đó tiếp tục liều mạng bỏ chạy.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
Ai có thể ngờ rằng nhân vật kiệt xuất một thời lại bị ép đến mức phát điên như vậy.
Giờ phút này, Tọa Sơn Điêu thậm chí có thể cảm nhận được khí tức giống như thần chết của
Diệp Lâm đã đến rất gần.
Không thoát được rồi!
Lòng Tọa Sơn Điêu thắt lại, biết rằng kế hoạch trốn thoát của mình đã thất bại.
Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không thế thoát khỏi Diệp Lâm ở phía sau.
Không còn cách nào khác, Tọa Sơn Điêu chỉ đành liều mạng với Diệp Lâm.
Cặp dao lưỡi liềm lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta.
Vào lúc Tọa Sơn Điêu chuẩn bị quay lại giết chết Diệp Lâm.
Trước khi hai con dao lưỡi liềm kịp vung lên, anh ta chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua phía sau.
Phập, phập, phập!
Ba tiếng cắt vào da thịt nối tiếp nhau.
Hai vai và một bên đùi của Tọa Sơn Điêu ngay lập tức bị trúng đòn.
Thì ra Diệp Lâm đã bắn ra ba thanh kiếm nhỏ, xuyên vào cơ thế đối phương.
Trong khoảnh khắc, Tọa Sơn Điêu rơi xuống đất như bị vấp phải dây.
Còn chưa kịp đứng dậy thì thanh Cự Khuyết Kiếm đã dí sát vào cổ họng Tọa Sơn Điêu.
“Lần này… anh đã phục chưa?”
Diệp Lâm cầm thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng hỏi.
“Phục… Phục… Tôi phục rồi…”
Khi cái chết đến gần, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tọa Sơn Điêu cũng không ngoại lệ, ngay lập tức đầu hàng xin tha.
“Nếu cậu thả tôi đi, mạng của Tọa Sơn Điêu tôi chính là của cậu! Tôi nguyện ý làm thuộc hạ của cậu, làm đàn em của cậu! Từ nay về sau tất cả những gì tôi có đều là của cậu!”
Diệp Lâm lười nghe anh ta nói nhảm, lạnh lùng nói: “Nếu đã phục rồi thì đi chết đi!”
Diệp Lâm đã từng nói phải cho anh ta làm một con ma biết điều.
Dứt lời, thanh kiếm trong tay Diệp Lâm đột nhiên di chuyến, đâm về phía cố họng của Tọa Sơn Điêu.