Cái gì?
Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.
Chuyện này là sao?
Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù? Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tân? Là mối quan hệ gì?
Sao mình lại không biết?
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tân muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.
Rốt cuộc thì nhà họ Tân có một người chết trong tay mình!
Thù giết con sao có thể không báo?
“Sâu xa?”
Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.
'Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?
Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!
Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là sao hả?”
“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”
Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
Tân Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”
Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.
Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.
Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.
Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.
Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.
Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.
Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.
Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.
Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.
Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng ếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể
“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”
Vừa nghe Tần Tuyết Dung nói vậy, không chỉ có hai người nhà họ Diệp, mà ngay cả Diệp Lâm cũng giật mình.
Chuyện này là sao?
Người nhà họ Tần không phải tới đây để tìm mình báo thù? Hay là nói mình thật sự có mối quan hệ gì đó với nhà họ Tân? Là mối quan hệ gì?
Sao mình lại không biết?
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đoán là nhà họ Tân muốn tự tay giết mình, không muốn cho người khác xen vào.
Rốt cuộc thì nhà họ Tân có một người chết trong tay mình!
Thù giết con sao có thể không báo?
“Sâu xa?”
Người nhà họ Diệp nghe vậy cũng rất bất ngờ.
'Thầm nghĩ nhà họ Diệp bọn họ có tài đức gì mà có sâu xa với nhà họ Tần?
Giữa hai bên dù có quăng tám sào cũng không tới mà!
Ninh Vũ Triết nghe vậy cũng trợn to mắt ra nhìn, mặt mày lộ vẻ ngạc nhiên.
“Là sao hả?”
“Nhà họ Tần có quan hệ gì với thằng nhãi kia hả?”
Tần Tuyết Dung gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Quan hệ gì?” Ninh Vũ Triết nghi ngờ hỏi lại.
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
Tân Tuyết Dung kiêu ngạo nói: “Tóm lại là nhà họ Tần chúng tôi bảo vệ anh ta, hy vọng nhà họ Ninh các anh có thể nể mặt, hôm nay dừng ở đây đi.”
Nghe vậy, hai chú cháu nhà họ Ninh do dự nhìn nhau.
Với thân phận địa vị của Ninh Tùng Sơn, rất khó để đi nể mặt một người trẻ tuổi nhà họ Tần.
Nhưng mà thân phận của Tần Tuyết Dung lại không đơn giản chút nào.
Cô ta không chỉ là người đẹp nhất nhà họ Tần, có thiên phú hơn người, được gia tộc gửi gắm rất nhiều mong chờ.
Cô ta còn là con gái của ứng cử viên nặng kí trong cuộc cạnh tranh chức vị gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tần.
Cho dù là Ninh Tùng Sơn, trưởng lão nhà họ Ninh, cũng phải nể mặt cô ta.
Không cần thiết phải vì một thằng nhãi thế giới bình thường, đi đắc tội với con gái của gia chủ tương lai nhà họ Tần.
Hơn nữa, nhà họ Tần cũng sẽ trả lại ơn tình này.
Vậy nên, Ninh Tùng Sơn nháy mắt ra hiệu cho Ninh Vũ Triết đi nói chuyện.
Ninh Tùng Sơn tự giữ thân phận, đương nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý.
“Khụ khụ!” Ninh Vũ Triết lập tức hiểu được ý của chú mình, vậy nên tằng hắng ếu em Tuyết Dung đã nói vậy thì nhà họ Ninh bọn tôi tất nhiên phải nể
“Được rồi, hôm nay tôi tự ý quyết định, lần này tha cho thằng nhãi kia.”