Người nhà họ Ninh cũng nóng lòng muốn thử. Bọn họ chỉ cần chờ nhà Thượng Quan thắng, sau đó bọn họ sẽ đi lên chém một kiếm cuối cùng để báo thù rửa hận.
“Sao còn chưa thấy bóng dáng của thằng nhãi họ Diệp kia nữa vậy?”
“Có khi nào là sợ tới mức không dám tới không?”
Lúc này, mọi người đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thậm chí có người trong bảy thị cổ võ cho rằng Diệp Lâm sợ hãi không đến.
Rốt cuộc thì người bình thường sao có thể đấu lại cổ võ giả? Có khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?
Tần Tuyết Dung ngồi trong đám người bảy thị. Cô ta có chút nôn nóng bất an, chỉ hy vọng Diệp Lâm là thật sự biết khó mà lui, không tới ứng chiến.
“Tới rồi!”
Có điều, vào lúc này, không biết là ai hô lên một tiếng.
Một đám người đi vào từ bên ngoài.
Tần Tuyết Dung nhìn kỹ thì thấy lòng nặng trĩu. Đám người kia chính là đám người Diệp Lâm.
Lần này Diệp Lâm chỉ dẫn theo đám người Hắc Long trong Long Môn.
Mọi người thấy vậy thì không nhịn được tò mò đánh giá, chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Cậu thanh niên kia là người ứng chiến hả? Trẻ tuổi hơn so với tưởng tượng của tôi!”
“Trông cậu ta có vẻ bình thường. Tôi chỉ cần dùng một quyền là có thể đánh ngã rồi. Vậy mà cậu ta cũng dám so đấu với cổ võ giả hả?”
“Nghe nói cậu ta là đại công tử nhà họ Diệp, vừa mới ra tù, đúng là tù nhân không sợ cổ võ! Ha ha, hy vọng cậu ta có thể may mắn còn sống!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống đi lên bên cạnh Diệp Lâm.
“Sư phụ, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Diệp Lâm gật đầu, sau đó nhìn xung quanh, không ngờ hôm nay lại có rất nhiều người đến đây.
“Sư phụ, anh đi chào hỏi quan chủ Bạch Vân Quan chưa?”
Thấy Diệp Lâm đến tận bây giờ mới đến, Hoa Quốc Đống cho rằng Diệp Lâm đến muộn là vì đi chào hỏi quan chủ.
Rốt cuộc thì lần trước Tần Tuyết Dung đã dặn dò là phải chào hỏi làm quen quan chủ Bạch Vân Quan, có khi đến giây phút mấu chốt quan chủ sẽ ra tay giúp đỡ.
“Chưa đi.” Diệp Lâm không định đi: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, cần gì phải nhờ người khác giúp đỡ?”
“Bắt đầu rồi hả? Tôi lên võ đài đây!”
Diệp Lâm không hề dong dài, đi xuyên qua mọi người về phía đạo tràng ở giữa.
“Long Vương cố lên!” Đám người Long Môn sôi nổi hoan hô. Có điều người ít giọng nhỏ, lập tức bị bao phủ trong tiếng ồn ào ở hiện trường.
Diệp Lâm ra sân, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Lão tứ, là thằng nhãi kia hả?”
Dưới sân, Hứa Đại Mã Bổng vừa nhìn chằm chằm Diệp Lâm vừa hỏi con trai.
“Đúng vậy!” Hứa Tường nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là thằng khốn kiếp đó! Dù nó có hóa thành tro thì con cũng nhận ra nó!”
Nhờ Diệp Lâm ban tặng, kẻ bệnh Thái Tuế như anh ta bệnh càng thêm bệnh, vết thương trên tay đang quấn vải càng lúc càng nặng.
“Mẹ nó!” Hứa Đại Mã Bổng cầm cây gậy ngựa trong tay, hung ác nói: “Cha chỉ muốn đi lên gõ nát cái đầu chó của nó ngay thôi!”
“Đại đương gia, tạm thời đừng sốt ruột.” Hồ Điệp Mê khuyên nhủ: “Cứ để nó cho bảy thị đối phó, chúng ta chỉ cần xem nó chết thế nào, sau đó đi lấy cây dao găm gây ra vết thương cho lão tứ là được rồi.”
“Bảy nhà thay phiên nhau đánh với thằng nhãi kia, làm gì đến mức đánh không lại?” Khai Sơn Hổ Hứa Phúc cười nói: “Nếu bảy nhà bọn họ đều vô dụng thì con sẽ tự mình đi báo thù cho lão tứ.”
Đám người nhà họ Hứa nói chuyện một cách tự nhiên, không coi ai ra gì, mơ hồ truyền vào trong tai đám người bảy thị.