"Ờm.” Nghe xong lời nói của Diệp Lâm, Tân Tuyết Dung có hơi bất lực.
Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?
"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."
Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thị
“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”
Nghe được lời Tân Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.
Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin. Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?
Vừa có thể giết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tân phải nịnh nọt lấy lòng?
Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.
Tông sư bậc một! Một sự tồn tại bất khả chiến bại! Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ khủng bố như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giết chết.
Chuyện này cũng không phải là không thể. "Ừng ực..." Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?
Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.
Chuyện này đúng là... Haiz! "Cậu Diệp tuyệt vời quá!”
Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ
không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tân Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.
“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”
Tân Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."
“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”
Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫãn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."
"Hả, cái này... " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.
Đến mức chẳng biết phải làm sao.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tân uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?
Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?
Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?
Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình. Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh? Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?
Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?
Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.
Cô ta đã thể hiện thành ý đến vậy rồi, chẳng lẽ trong suy nghĩ của Diệp Lâm, cô ta chỉ đến gây chuyện thôi sao?
"Anh Diệp, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi."
Tần Tuyết Dung cười nói: "Nhà họ Tần chúng tôi không có ý định trở thành kẻ thù của nhà họ Diệp. Lần này, ông nội phái tôi đến đây chỉ là để hóa giải mâu thuẫn với anh thị
“Tôi thực sự xin lỗi vì vừa rồi không thể giúp được gì nhiều.”
Nghe được lời Tân Tuyết Dung nói, mọi người có mặt đều âm thầm chấn động.
Tất cả bọn họ đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt khó tin. Trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc thanh niên này là thần thánh phương nào?
Vừa có thể giết chết trưởng lão của nhà họ Ninh, vừa khiến mỹ nhân xinh đẹp nhất nhà họ Tân phải nịnh nọt lấy lòng?
Chẳng lẽ anh là tông sư bậc một?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều giật mình trước suy đoán táo bạo của mình.
Tông sư bậc một! Một sự tồn tại bất khả chiến bại! Diệp Lâm... Thật sự có thể đạt đến mức độ khủng bố như vậy sao?
Tuy nhiên, khi nghĩ lại, ngay cả tông sư bậc hai của nhà họ Ninh cũng vừa bị ba thanh kiếm của Diệp Lâm giết chết.
Chuyện này cũng không phải là không thể. "Ừng ực..." Ông Diệp máy móc nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hối hận không thôi.
Nếu biết mình có một đứa cháu trai ưu tú như vậy thì ông ta cũng đâu phải hạ mình trước nhà họ Ninh?
Đáng tiếc sự tình đã đến nước này, thân làm ông nội, e rằng giờ ông ta có muốn quy phục cháu trai cũng không được nữa rồi.
Chuyện này đúng là... Haiz! "Cậu Diệp tuyệt vời quá!”
Người của năm đại gia tộc đều ngạc nhiên trước thực lực khó lường và đáng sợ của Diệp Lâm, đồng thời cũng cảm tấy có phần may mắn, vì vừa rồi bọn họ
không ngả về phía nhà họ Ninh, nếu không hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Còn Diệp Lâm, sau khi nghe những lời của Tân Tuyết Dung, anh lại càng bối rối hơn.
“Tôi đã giết người nhà họ Tần của các cô, các cô không tính toán gì sao?”
Tân Tuyết Dung dừng lại một chút rồi nói: "Việc đó là do anh ta tự mình chuốc lấy, là do bản thân anh ta kém cỏi mà thôi."
“Vậy việc tôi lấy đi Kinh Hồng Kiếm của nhà họ Tần các cô thì sao?” Diệp Lâm lại hỏi: “Các cô cũng không cần nó nữa sao?”
Tần Tuyết Dung nói: "Hộp kiếm Vô Tẫãn nằm trong tay anh Diệp, Kinh Hồng Kiếm và hộp kiếm là một. Bây giờ thanh kiếm đã nằm trong hộp, cũng coi như đã trở về với khổ chủ. Nhà họ Trần sẽ không tranh giành nó nữa."
"Hả, cái này... " Nghe được lời này, Diệp Lâm không những không hết nghi ngờ mà càng cảm thấy khó hiểu.
Đến mức chẳng biết phải làm sao.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Tân uống nhầm thuốc rồi sao? Vậy là anh đã giết người và đoạt kiếm vô ích rồi ư?
Họ không có ý định truy đuổi hay trả thù gì cả?
Sao lúc đầu còn nói là không thể xúc phạm đến võ cổ?
Anh còn tưởng nhà họ Tần sẽ dốc hết chiến đấu với mình. Không ngờ lại họ lại phái một người đẹp đến hòa giải với anh? Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì?
Hay họ muốn anh chìm đắm trong sự yên bình, sau đó quay lại cho anh một đòn chí mạng?
Tuy nhiên, lượng thông tin chứa đựng trong cuộc trò chuyện giữa hai người bùng nổ đến mức khiến mọi người xung quanh há hốc miệng.