Trạng Nguyên dạo phố, cùng vui với dân.
Trong nhất thời, hiện trường trở thành biển hoa tươi vui mừng.
Vô số người xem trò vui chen chúc ở hai bên đường, nhón chân lên nhìn phong thái Trạng Nguyên.
“Trạng Nguyên dạo phố là sự kiện năm nào cũng có!”
“Vì giành được vị trí tốt, tôi đã đứng ở đây từ sáng sớm, chỉ mong dính chút không khí vui mừng!”
“Lát nữa tôi phải xin chữ kí của Văn Trạng Nguyên để treo trước đầu giường con trai tôi, cầu mong sau khi lớn lên nó cũng có thể trúng Trạng Nguyên làm rạng rỡ tổ tiên!”
Diệp Lâm bị đám đông chen kín mít, không thể đi đâu được.
Nhìn từ xa lại, chỉ thấy cuối con đường có hai chiếc xe chính phủ mở đường, theo sau là đám học sinh trẻ tuổi cưỡi ngựa, dẫn đầu là hai người mặc trang phục tiến sĩ Trạng Nguyên sang trọng.
Hai người đàn ông dẫn đầu chính là Văn Võ Trạng Nguyên năm nay. Theo sát bên là đám học sinh ưu tú như Bảng Nhãn, Thám Hoa…
Mọi người thấy bọn họ đi tới thì sôi nổi vỗ tay khen ngợi, tiếng reo hò như sét đánh bên tai vang lên liên tục.
Bọn họ đều là trụ cột nước nhà khiến cho người ta vừa kính sợ vừa khâm phục.
“Văn Võ Trạng Nguyên?”
Lúc này, Diệp Lâm chợt nhớ đến lúc nãy Hoa Quốc Đống nói chuyện qua điện thoại là sẽ mở lại Sở Trấn yêu, đồng thời điều động Văn Võ Trạng Nguyên và đám học sinh ưu tú năm nay phụ tá cho mình.
Diệp Lâm lập tức cảm thấy hứng thú, muốn nhìn xem phong thái đám cấp dưới tương lai của mình.
Diệp Lâm nhìn Võ Trạng Nguyên trước, là một người đàn ông vóc dáng vạm vỡ, làn da ngăm đen khỏe mạnh.
Anh ta có một cái tên cực kì nổi bật, đó là Hầu Quán Quân!
Người cũng giống như tên, thật sự có thực lực mạnh nhất toàn quân, từ nhỏ luyện võ ở phủ Đô Úy, vượt qua mọi khó khăn gian khổ, cuối cùng đoạt được danh hiệu Võ Trạng Nguyên.
Còn Văn Trạng Nguyên, Diệp Lâm nhìn kỹ thì thấy giật mình.
Bởi vì Văn Trạng Nguyên là người quen!
Anh ta chính là Nghiêm Bất Khí – người có tiếng là tài tử hàng đầu Phụng Thiên.
Đương nhiên, danh hiệu đó là danh hiệu trước khi Diệp Lâm đi Phụng Thiên.
Sau này Diệp Lâm nổi tiếng khắp Phụng Thiên, Nghiêm Bất Khí khinh thường Diệp Lâm, muốn so tài với Diệp Lâm.
Hai người so tài cầm kỳ thi họa, cuối cùng Nghiêm Bất Khí thua thê thảm, hộc máu ngất xỉu.
Không ngờ đến khi gặp lại, Nghiêm Bất Khí đã đỗ Trạng Nguyên, tương lai sáng ngời.
Diệp Lâm cảm thán trong lòng, tuy rằng anh ta không bằng mình, nhưng ông nội anh ta từng là đại học sĩ Hàn Lâm Viện, đại nho đương thời, gia phong nghiêm cẩn, muốn giành danh hiệu Trạng Nguyên cũng không khó.
Giờ phút này, Nghiêm Bất Khí ngồi trên lưng ngựa, thỏa thuê đắc ý, mặt mày hồng hào.
Đúng với câu “đêm động phòng hoa chúc, khi tên đề bảng vàng”!
Giờ phút này là giờ phút mà anh ta kiêu ngạo nhất trong hơn hai mươi năm qua.
“Anh Hầu!” Nghiêm Bất Khí nói với Võ Trạng Nguyên bên cạnh mình: “Anh xem đó là gì?”
Nghiêm Bất Khí chỉ vào đám người đang hoan hô bên đường đi.
“Là người chứ gì?” Võ Trạng Nguyên Hầu Quán Quân không hiểu ra sao.
Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí âm thầm lắc đầu, thầm mắng một câu võ phu thô tục, không hiểu phong nhã.