“Không... Không thể như vậy được!”
Lưu Văn Cảnh lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật.
“Ngài Diệp, mau... Mau cứu ông nội của Triệu Uyển Đình lại kéo Diệp Lâm tới trước giường bệnh.
Lúc này ông cụ Triệu đang năm trên giường bệnh, bên gối còn có một bững máu.
Lại nhìn bản thân ông ấy, trên giường bệnh ông cụ Triệu nấm im không nhúc nhích, cả người tím đen, không còn khí huyết.
Thảm trạng như thế, ngay cả viện trường Trần ở một bên. cũng chỉ khe khẽ lắc đầu, tỏ vẻ người đã chết, có cấp cứu cũng vô dụng, chỉ bằng để lại tôn nghiêm cho người chết, không đụng chạm tới di thể của ông ấy nữa.
“Rõ ràng ban nãy còn rất tốt... Vừa nói vừa cười... Tại sao. lại như th:
Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Bình Minh cực kỳ đau bưồn, suýt nữa khóc ngất ở trước giường bệnh.
Chợt vui lại chợt buồn, sống chết chỉ trong giây lát, ai mà chịu được thay đối này cho nối?
“Sao mày lại quay lại đây? Muốn xem chuyện cười của nhà bọn tao à?”
Triệu Thiên Thông ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Diệp Lâm đầy phần nộ.
“Là do mày nguyền rủa! Thế này đã đúng ý của mày chưa? ©ó phải mày rất vui mừng hay không!”
Bởi vì những chuyện trước mặt hoàn toàn đúng với những gì Diệp Lâm nói, mà Triệu Thiên Thông chưa chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cho nên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm ông ta vẫn luôn dùng lời lẽ ác độc mắng mỏ anh.
“Haiz..” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu lời tôi nói mà linh nghiệm như vậy thì tôi khác nào là thần tiên? Hơn nữa ban nấy tôi cũng đã nhắc nhở rồi, là các người không nghe, giờ còn trách ai?”
hóc con à, ban nấy là chúng tôi trách nhầm cậu, xin lỗi cậu” Triều Bình Minh vẫn rất lý trí, ông ta vội vàng xin lỗi Diệp Lâm, muốn làm hòa với anh đề tiện xin anh ra tay giúp đỡ.
“Cậu xem... Cha của tôi còn cứu được không?”
“Ha ha..” Diệp Lâm cười khổ một tiếng: “Mất bò mới lo làm chưồng? Người chết rồi các người mới nhớ tới tôi? Vốn đĩ bệnh này cũng không nặng, là do các người cố tình chữa lợn sống thành lợn què, khiến người bệnh chết!”
“Ban nấy tôi đã nói rồi, chỉ cần để ông ta ấn châm thứ ba, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi!"
Đám người nhà họ Triệu nghe xong thì hối hận không thôi, không biết nên làm thế nào cho đúng. Có người nóng tính đã. chuẩn bị đứng dậy liều mạng với Lưu thần y.
“Ngài Diệp, không phải anh là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân? Cầu xin anh đấy, anh mau nghĩ cách gì đĩ! Tôi biết anh còn có cách mà đúng không?”
Dưới tình huống cấp bách, thế mà Triệu Uyển Đình lại “thịch" một tiếng, quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm cứu người.
“Haiz.. Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện này. rất đơn giản thế nhưng lại bị các người biến thành phức tạp. Nhưng... Xem như hôm nay các người may mắn, gặp được tôi.”
“Không sai, tôi là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân! Cứu người chết, đáp nặn lại thân thể từ xương trắng, chỉ cần chưa bị đốt thành tro thì vẫn có thể cứu được!
Anh vừa nói xong, khung cảnh vốn đang ồn ào bỗng chốc tính lặng lạ thường.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Diệp. Lâm, không biết là anh đang nói đùa hay nói thật?
“Anh hùng, thật hay đùa đấy?” Hoa Quốc Đống khiếp sợ. hỏi: “Không phải... Không phải ban nấy anh còn bảo... Thần tiên cũng không cứu được à?“
:Đúng thế, thần tiên cũng không cứu được” Giọng nói Diệp. Lâm chắc nịch: “Nhưng tôi không bảo tôi không cứu được!”
“Bởi vì.. Tôi là ngoại lệ!”
Lưu Văn Cảnh lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật.
“Ngài Diệp, mau... Mau cứu ông nội của Triệu Uyển Đình lại kéo Diệp Lâm tới trước giường bệnh.
Lúc này ông cụ Triệu đang năm trên giường bệnh, bên gối còn có một bững máu.
Lại nhìn bản thân ông ấy, trên giường bệnh ông cụ Triệu nấm im không nhúc nhích, cả người tím đen, không còn khí huyết.
Thảm trạng như thế, ngay cả viện trường Trần ở một bên. cũng chỉ khe khẽ lắc đầu, tỏ vẻ người đã chết, có cấp cứu cũng vô dụng, chỉ bằng để lại tôn nghiêm cho người chết, không đụng chạm tới di thể của ông ấy nữa.
“Rõ ràng ban nãy còn rất tốt... Vừa nói vừa cười... Tại sao. lại như th:
Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Bình Minh cực kỳ đau bưồn, suýt nữa khóc ngất ở trước giường bệnh.
Chợt vui lại chợt buồn, sống chết chỉ trong giây lát, ai mà chịu được thay đối này cho nối?
“Sao mày lại quay lại đây? Muốn xem chuyện cười của nhà bọn tao à?”
Triệu Thiên Thông ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Diệp Lâm đầy phần nộ.
“Là do mày nguyền rủa! Thế này đã đúng ý của mày chưa? ©ó phải mày rất vui mừng hay không!”
Bởi vì những chuyện trước mặt hoàn toàn đúng với những gì Diệp Lâm nói, mà Triệu Thiên Thông chưa chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cho nên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm ông ta vẫn luôn dùng lời lẽ ác độc mắng mỏ anh.
“Haiz..” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu lời tôi nói mà linh nghiệm như vậy thì tôi khác nào là thần tiên? Hơn nữa ban nấy tôi cũng đã nhắc nhở rồi, là các người không nghe, giờ còn trách ai?”
hóc con à, ban nấy là chúng tôi trách nhầm cậu, xin lỗi cậu” Triều Bình Minh vẫn rất lý trí, ông ta vội vàng xin lỗi Diệp Lâm, muốn làm hòa với anh đề tiện xin anh ra tay giúp đỡ.
“Cậu xem... Cha của tôi còn cứu được không?”
“Ha ha..” Diệp Lâm cười khổ một tiếng: “Mất bò mới lo làm chưồng? Người chết rồi các người mới nhớ tới tôi? Vốn đĩ bệnh này cũng không nặng, là do các người cố tình chữa lợn sống thành lợn què, khiến người bệnh chết!”
“Ban nấy tôi đã nói rồi, chỉ cần để ông ta ấn châm thứ ba, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi!"
Đám người nhà họ Triệu nghe xong thì hối hận không thôi, không biết nên làm thế nào cho đúng. Có người nóng tính đã. chuẩn bị đứng dậy liều mạng với Lưu thần y.
“Ngài Diệp, không phải anh là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân? Cầu xin anh đấy, anh mau nghĩ cách gì đĩ! Tôi biết anh còn có cách mà đúng không?”
Dưới tình huống cấp bách, thế mà Triệu Uyển Đình lại “thịch" một tiếng, quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm cứu người.
“Haiz.. Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện này. rất đơn giản thế nhưng lại bị các người biến thành phức tạp. Nhưng... Xem như hôm nay các người may mắn, gặp được tôi.”
“Không sai, tôi là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân! Cứu người chết, đáp nặn lại thân thể từ xương trắng, chỉ cần chưa bị đốt thành tro thì vẫn có thể cứu được!
Anh vừa nói xong, khung cảnh vốn đang ồn ào bỗng chốc tính lặng lạ thường.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Diệp. Lâm, không biết là anh đang nói đùa hay nói thật?
“Anh hùng, thật hay đùa đấy?” Hoa Quốc Đống khiếp sợ. hỏi: “Không phải... Không phải ban nấy anh còn bảo... Thần tiên cũng không cứu được à?“
:Đúng thế, thần tiên cũng không cứu được” Giọng nói Diệp. Lâm chắc nịch: “Nhưng tôi không bảo tôi không cứu được!”
“Bởi vì.. Tôi là ngoại lệ!”