Ngô Lục Nhất cười nói: “Ha ha… Tôi không biết thiếu nợ có phải là ông nội hay không, nhưng tôi chính là ông nội các ông đấy! Nhà họ Ngô chúng tôi không trả nợ!”
Dứt lời, Ngô Lục Nhất ngửa đầu, chống nạnh, dáng vẻ vô lại, kiểu ông có thể làm gì được tôi.
“Đúng vậy!” Ngô Lục Nhị phụ họa: “Nợ của nhà họ Ngô chúng tôi, không phải cứ muốn đòi là đòi được!”
Bởi vì hiện nay nhà họ Ngô có Diệp Lâm chống lưng, hai anh em nhà họ Trì môn Sơn không là cái gì cả.
Đám anh em nhà họ Ngô còn lại cũng sôi nổi lên tiếng, người sau ngang ngược hơn người trước.
Hai anh em nhà họ Trì trợn tròn mắt ra nhìn.
Bọn họ thầm nghĩ: Sáu ông già này uống lộn thuốc rồi hả? Dám cãi lại nhà họ Trì mình?
“Được rồi!” Trì Tương Thiên cực kì tức giận: “Chúng tôi vốn dĩ nể mặt các ông đều là năm môn, lại thêm kính trọng các ông là người lớn, không định làm chuyện quá khó coi.”
“Nhưng nếu đám già các ông không biết sống chết, chủ động đi tìm chết, thì đừng trách nhà họ Trì chúng tôi không khách sáo với nhà họ Ngô các ông!”
“Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên! Nếu hôm nay nhà họ Ngô không trả nợ thì tôi sẽ đốt sạch sẽ nhà họ Ngô!”
Sau đó, Trì Tương Địa bước lên một bước túm cổ áo Ngô Lục Nhất, giả vờ bóp chết ông ta: “Ông già chết tiệt, bắt đầu từ ông, để ông biết lợi hại của tôi!”
Ngô Lục Nhất sợ tới mức hít hà một hơi, vội vàng nói: “Dừng tay đi! Đối thủ của các cậu bên kia kìa!”
“Nhà họ Ngô chúng tôi cũng có cao thủ, chẳng lẽ các cậu không nhìn thấy hả?”
Cái gì?
Nghe vậy, hai anh em nhà họ Trì nhìn lướt qua xung quanh, thấy Điếu Bạch Mi đỉnh Bất Lão thuộc một trong ba núi là núi Trường Bạch: “Hóa ra là Bạch Mi tiền bối.”
“Chẳng lẽ đỉnh Bất Lão muốn giúp đỡ nhà họ Ngô hả?”
Điếu Bạch Mi sắp bị đám già nhà họ Ngô chọc cho tức chết rồi, sao có thể ra mặt giúp đỡ nhà họ Ngô?
“Không liên quan đến đỉnh Bất Lão chúng tôi!” Điếu Bạch Mi lắc đầu nói: “Các ông muốn chém muốn giết gì cũng được!”
Ngô Lục Ngũ thấy vậy thì thầm trách Điếu Bạch Mi tuyệt tình. Có điều, bọn họ vốn dĩ không trông chờ đỉnh Bất Lão giúp đỡ bọn họ, chỗ dựa thật sự của bọn họ là Diệp Lâm.
“Hừ, hai người trẻ tuổi các cậu đúng là có mắt không thấy Thái Sơn!” Ngô Lục Nhất hừ một tiếng, nói: “Đỉnh Bất Lão là cái thá gì! Cao nhân giúp đỡ nhà họ Ngô chúng tôi chính là Diệp đại nhân!”
Người nhà họ Ngô vừa nói chuyện vừa chỉ về phía Diệp Lâm, như là nói với hai anh em nhà họ Trì là đối thủ của các cậu ở bên kia kìa.
Thấy vậy, Diệp Lâm bất đắc dĩ cười cười, hiểu rằng nhà họ Ngô muốn cáo mượn oai hùm, đẩy mình ra mặt giải quyết vấn đề.
“Nhà họ Ngô các ông thiếu nợ có liên quan gì đến tôi?” Diệp Lâm từ chối thẳng thừng: “Tôi sẽ không ra tay giúp đỡ các ông!”
Cái gì?
Nghe vậy, sáu ông già nhà họ Ngô lập tức luống cuống.
Bọn họ vừa mới lên mặt coi thường hai anh em nhà họ Trì, tất cả là vì có Diệp Lâm ở đây, có thể ra mặt giải quyết mọi vấn đề cho bọn họ.
Kết quả là Diệp Lâm nói sẽ không ra tay?
Lời nói như một thau nước lạnh đổ xuống khiến cho người nhà họ Ngô lạnh thấu tim.
Dáng vẻ sợ hãi khi lên mặt thất bại.
“Ha ha!” Điếu Bạch Mi nghe vậy thì cực kì vui mừng: “Đám già họ Ngô, lần này đến lượt các ông phải chịu đau khổ rồi, đúng là tự làm bậy không thể sống!”
“Diệp đại nhân, cậu đừng nói đùa!” Lúc này, Ngô Lục Nhất còn đang bị Trì Tương Thiên túm cổ áo. Ông ta sợ hãi đến mức run rẩy cả người, cầu xin liên tục: “Diệp đại nhân cứu mạng! Nhà họ Ngô chúng tôi đã đầu quân cho cậu rồi mà! Cậu không thể thấy chết mà không cứu!”
Diệp Lâm lười xen vào mấy chuyện vặt vãnh nhà họ Ngô, đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Điếu Bạch Mi chỉ muốn đi ngay lập tức, mặc kệ nhà họ Ngô chết hay sống.
“Tiểu Nhạc, sao cháu cũng đi nữa hả?” Ngô Lục Nhị kéo Ngô Nhạc lại: “Bọn ông đang gánh nợ giúp cháu mà?”
Ngô Nhạc nói: “Cháu đưa anh Diệp ra ngoài, nhân tiện đi tìm ông nội về đây trả nợ. Ông nội cả, ông nội hai, ông nội ba… các ông chờ cháu trở lại nha!”
Ngô Lục Nhị nổi giận: “Chờ mày trở về thì bọn tao đã chết hết rồi!”
Nếu Diệp Lâm đã quyết định đi, đám người nhà họ Ngô cũng chẳng thể làm gì được.
“Rồi có trả nợ hay không?” Trì Tương Thiên túm Ngô Lục Nhất, cho một cơ hội cuối cùng: “Bây giờ không trả nợ thì sẽ vặn đầu của ông xuống!”
“Trả! Trả! Trả!” Ngô Lục Nhất đành phải trả hết nợ nần.
Lúc này anh em nhà họ Trì mới vừa lòng thu tay, đồng thời để ý thấy đám người Diệp Lâm định đi ra ngoài.
Thấy dễ dàng đòi nợ, Trì Tương Địa định gây chuyện để kiếm thêm chút tiền.
“Đứng lại! Ai cho bọn mày đi vậy?”
Trì Tương Địa ngăn cản Diệp Lâm.
“Nhà họ Ngô mời bọn mày đến, bọn mày biết đánh không lại nên bỏ chạy hả? Bọn mày phải để lại chút đồ vật mới có thể đi được!”