“Trải qua trận chiến tối qua, tôi còn chưa có đánh đã. Có điều lúc nhìn thấy người trẻ tuổi kia, tôi hiểu được một đạo lý, đó là lựa chọn lớn hơn nỗ lực.”
“Thay vì tôi tiếp tục ở lại đây vất vẻ trông chừng, không bằng trực tiếp gia nhập Sở Trấn Yêu để không tiếc những gì mình đã học.”
“Hơn nữa, tôi nghe nói là triều đình phái đám học sinh trẻ tuổi mới thi năm nay, bọn họ đâu có biết chém yêu trừ ma!”
“Sở Trấn yêu cần những người già có kinh nghiệm như tôi. Bộ xương già tôi còn có thể lăn lộn vài năm nữa.”
Tư Đồ Nhật Thăng tu luyện Kì Lân Tí hơn sáu mươi năm, không thể cứ để đó cho đến khi mang vào trong quan tài.
Nói tới đây, Tư Đồ Nhật Thăng ôm quyền: “Các vị, nhiều năm qua chúng ta làm việc hòa hợp với nhau, sau này các vị hãy tiếp tục làm tốt việc của mình, cố gắng phấn đấu vì sự phồn vinh hưng thịnh của Đại Hạ!”
“Núi xanh sông dài còn đó, các vị hãy bảo trọng!”
Nghe vậy, mọi người đều sôi nổi đáp lễ.
“Giám chính đại nhân, bảo trọng!”
“Nếu sau này bên kia có thiếu người thì ông hãy lên tiếng, Khâm Thiên Giám chúng tôi sẽ dốc sức giúp đỡ.”
“Chém yêu trừ ma, giúp đỡ xã tắc!”
Tư Đồ Nhật Thăng phất tay, đi thẳng ra ngoài Khâm Thiên Giám.
Bởi vì ông ta đã tìm được mục tiêu cuộc sống của mình, cho nên đã chủ động xin triều đình chuyển qua Sở Trấn yêu mới thành lập.
Bên kia, đội cận vệ Yến Kinh.
Bởi vì vụ án quốc sư thật giả đã bị phá án, cho nên Kim Lũ Y bị oan đã được thả ra, khôi phục tự do.
Ân Hồng Trang tự mình đi đón Kim Lũ Y.
Chỉ là sau khi trở về, tâm trạng của Kim Lũ Y lại rất buồn bã.
“Đã bồi thường cho đám thị vệ chết chưa?” Kim Lũ Y nói với giọng điệu rã rời.
Cô không ngờ bọn thị vệ mới vừa kề vai chiến đấu với mình tối hôm qua, lại chết hết chỉ trong một đêm.
Lúc biết tin tức, Kim Lũ Y cực kì tự trách mình.
Cô có loại cảm giác áy náy khi mình không giết người, người lại chết vì mình.
Nếu biết trước là sẽ liên lụy đến nhiều người, Kim Lũ Y thà rằng tự mình đi một mình.
Nói đến cùng, ngay bản thân cô cũng không ngờ rằng đối phương lại tàn nhẫn đến mức giết một đám đội cận vệ Yến Kinh.
“Dựa theo quy định, người nhà của mỗi một người chết sẽ được bồi thường một triệu tệ, đồng thời mỗi tháng sẽ được triều đình trợ cấp phí nuôi dưỡng cho con cái đến khi thành niên và phí dưỡng già cho cha mẹ đến khi qua đời.”
Ân Hồng Trang báo cáo chi tiết các mục bồi thường cho Kim Lũ Y.
“Một triệu tệ…” Kim Lũ Y chua xót mà lẩm bẩm.
Tuy rằng một triệu tệ không ít, nhưng dùng để mua một mạng người thì lại rất rẻ.
“Đây là tiền tiết kiệm mấy năm qua của tôi…” Kim Lũ Y đưa một thẻ ngân hàng cho Ân Hồng Trang: “Cô cầm tiền đi chia cho người bị hại có hoàn cảnh gia đình khó khăn đi.”
Dù nói thế nào đi nữa, Kim Lũ Y cũng cần phải làm gì đó đối với những người đã chết.
“Ừ.” Ân Hồng Trang cầm thẻ ngân hàng, gật mạnh đầu nói: “Đại nhân, người chết không thể sống lại, cô đừng tự trách mình quá, đây không phải là lỗi của cô…”
Kim Lũ Y im lặng một lát rồi hỏi: “Vậy tôi thì sao? Có tuyên bố xử phạt chưa?”
Tuy rằng Kim Lũ Y bị bắt oan, nhưng mà trong lúc bị cách chức tạm thời, cô vẫn tự ý hành động, điều động lực lượng thị vệ đội cận vệ Yến Kinh, còn khiến cho nhiều người vô tội mất mạng.