Người ta nói trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem náo nhiệt.
Nhưng những chữ mà Diệp Lâm viết, mỗi một nét bút đều duyên dáng lại cứng cáp, có phong thái của bậc thầy thư pháp.
Không chỉ khiến cho chuyên gia trong nghành như quản lý Giả bị sốc, mà còn khiến cho mọi người vây xem cũng bị sốc.
“Trời ạ, thằng nhãi kia viết đẹp quá đi!”
“Không phải là vấn đề đẹp hay không, mấy người mau lại xem đi, thật sự là giống như đúc với bản gốc Vương Hi Chỉ được trưng bày bên kia!”
“Không ngờ cậu ta thật sự có tài, thảo nào lúc nãy dám mạnh miệng nói chuyện, hóa ra là người ta có tài thật sự!”
Phản ứng của mọi người, từ ban đầu khinh thường, đến sau lại chấn động khó có thể tin.
Ai có thể ngờ được người trẻ tuổi trước mắt lại có được một tay thư pháp điêu luyện đến mức khó tả thành lời.
“Ừng ực..” Đào chưởng quầy không nhịn được nuốt nước bọt, trợn tròn mắt lên xem.
Từ lúc Diệp Lâm đặt bút viết chữ đầu tiên, anh ta đã nghĩ xong lời chế giễu muốn nói, kết quả là ấp ủ cả buổi, cũng không nói ra được một câu nào. Truyện Ngôn Tình
Người ta không chỉ viết chữ đẹp, mà còn viết chữ giống như đúc.
Người không biết còn tưởng rằng là Vương Hi Chỉ bám vào người biểu diễn ngay tại chỗ nữa đấy chứ...
Đào chưởng quầy bị sốc đến mức không nói nên lời.
“Trời ạ... anh hùng thế mà lại còn có bản lĩnh này nữa hả?” Hoa Quốc Đống cũng ngây ngẩn cả người.
Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm là cao thủ giơ đao múa kiếm, chắc chắn là không vẽ vời thư pháp được, lần này phải chịu thiệt bởi trình độ kém rồi, thế nào cũng sẽ bị người ta chế giễu.
Kết quả không ngờ là bản lĩnh thư pháp của Diệp Lâm cũng lợi hại như thế?
Triệu Uyển Đình cũng rất sốc, dường như lần nào nhìn thấy Diệp Lâm, anh cũng đều thay đổi nhận thứ của cô về anh.
Anh không chỉ giỏi đánh nhau, mà còn hiểu y thuật, thậm chí thư pháp cũng đạt tới trình độ dùng giả đổi thật?
Anh là thiên tài yêu nghiệt ở đâu ra vậy?
“Văn võ song toàn!” Vương Phàm giáo đầu cũng coi trọng mà khen: “Đúng là một người văn võ song toàn!”
Sau khi đánh nhau với Diệp Lâm, Vương Phàm cho rằng anh có phong thái của chiến thần.
Bây giờ xem ra là thành tựu trong tương lai của Diệp Lâm sẽ không đơn giản là sánh bước với chiến thần như vậy.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diệp Lâm rốt cuộc tạo giả xong hai mươi tám chữ cái trong “Khoái tuyết thời tình thiếp” của Vương Hi Chỉ.
“Hi chi đốn thủ, khoái tuyết thì tình, giai tưởng an thiện. Vị quả vi kết lực bất thứ. Vương Hi Chi đốn thủ. Sơn âm trương hầu.”
Diệp Lâm đặt bút xuống, thở nhẹ ra một hơi.
Tuy chỉ có hai mươi tám chữ ngắn ngủi, nhưng nếu có thể bắt chước giống hệt đến mức có thể dùng giả đổi thật thì nhất định phải chăm chú, liền mạch lưu loát.
Mức độ khó khăn không lời nào có thể hình dung được.
Muốn tạo giả một bức tranh chữ, khó khăn chẳng khác gì đi đánh một trận.
Giờ phút này, mọi người tại hiện trường so sánh đối chiếu, dùng hết tinh lực đi soi mói, cũng không tìm thấy một chút lỗi nào trong hai mươi tám chữ kia.
“Thật sự là giống như đúc!” Mọi người hô lên.
Nhưng những chữ mà Diệp Lâm viết, mỗi một nét bút đều duyên dáng lại cứng cáp, có phong thái của bậc thầy thư pháp.
Không chỉ khiến cho chuyên gia trong nghành như quản lý Giả bị sốc, mà còn khiến cho mọi người vây xem cũng bị sốc.
“Trời ạ, thằng nhãi kia viết đẹp quá đi!”
“Không phải là vấn đề đẹp hay không, mấy người mau lại xem đi, thật sự là giống như đúc với bản gốc Vương Hi Chỉ được trưng bày bên kia!”
“Không ngờ cậu ta thật sự có tài, thảo nào lúc nãy dám mạnh miệng nói chuyện, hóa ra là người ta có tài thật sự!”
Phản ứng của mọi người, từ ban đầu khinh thường, đến sau lại chấn động khó có thể tin.
Ai có thể ngờ được người trẻ tuổi trước mắt lại có được một tay thư pháp điêu luyện đến mức khó tả thành lời.
“Ừng ực..” Đào chưởng quầy không nhịn được nuốt nước bọt, trợn tròn mắt lên xem.
Từ lúc Diệp Lâm đặt bút viết chữ đầu tiên, anh ta đã nghĩ xong lời chế giễu muốn nói, kết quả là ấp ủ cả buổi, cũng không nói ra được một câu nào. Truyện Ngôn Tình
Người ta không chỉ viết chữ đẹp, mà còn viết chữ giống như đúc.
Người không biết còn tưởng rằng là Vương Hi Chỉ bám vào người biểu diễn ngay tại chỗ nữa đấy chứ...
Đào chưởng quầy bị sốc đến mức không nói nên lời.
“Trời ạ... anh hùng thế mà lại còn có bản lĩnh này nữa hả?” Hoa Quốc Đống cũng ngây ngẩn cả người.
Anh ta vốn tưởng rằng Diệp Lâm là cao thủ giơ đao múa kiếm, chắc chắn là không vẽ vời thư pháp được, lần này phải chịu thiệt bởi trình độ kém rồi, thế nào cũng sẽ bị người ta chế giễu.
Kết quả không ngờ là bản lĩnh thư pháp của Diệp Lâm cũng lợi hại như thế?
Triệu Uyển Đình cũng rất sốc, dường như lần nào nhìn thấy Diệp Lâm, anh cũng đều thay đổi nhận thứ của cô về anh.
Anh không chỉ giỏi đánh nhau, mà còn hiểu y thuật, thậm chí thư pháp cũng đạt tới trình độ dùng giả đổi thật?
Anh là thiên tài yêu nghiệt ở đâu ra vậy?
“Văn võ song toàn!” Vương Phàm giáo đầu cũng coi trọng mà khen: “Đúng là một người văn võ song toàn!”
Sau khi đánh nhau với Diệp Lâm, Vương Phàm cho rằng anh có phong thái của chiến thần.
Bây giờ xem ra là thành tựu trong tương lai của Diệp Lâm sẽ không đơn giản là sánh bước với chiến thần như vậy.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Diệp Lâm rốt cuộc tạo giả xong hai mươi tám chữ cái trong “Khoái tuyết thời tình thiếp” của Vương Hi Chỉ.
“Hi chi đốn thủ, khoái tuyết thì tình, giai tưởng an thiện. Vị quả vi kết lực bất thứ. Vương Hi Chi đốn thủ. Sơn âm trương hầu.”
Diệp Lâm đặt bút xuống, thở nhẹ ra một hơi.
Tuy chỉ có hai mươi tám chữ ngắn ngủi, nhưng nếu có thể bắt chước giống hệt đến mức có thể dùng giả đổi thật thì nhất định phải chăm chú, liền mạch lưu loát.
Mức độ khó khăn không lời nào có thể hình dung được.
Muốn tạo giả một bức tranh chữ, khó khăn chẳng khác gì đi đánh một trận.
Giờ phút này, mọi người tại hiện trường so sánh đối chiếu, dùng hết tinh lực đi soi mói, cũng không tìm thấy một chút lỗi nào trong hai mươi tám chữ kia.
“Thật sự là giống như đúc!” Mọi người hô lên.