“Tôi hiểu rồi!”
Diệp Lâm lập tức hiểu ra.
Trong pháp thân có chứa thần niệm là vì để ban ơn cho hậu nhân và truyền thụ kiếm pháp tương ứng.
Vậy nên nó mới có thể đọc kiếm quyết và giải đáp các thắc mắc.
Cùng lúc đó, nếu đối mặt với pháp thân là người ngoài tộc thì sẽ bị Thiên Độn kiếm pháp đánh chết.
Chỉ là Diệp Lâm cao tay hơn, lúc đỡ đánh Thiên Độn kiếm pháp đã vô tình kích hoạt hình thức dạy học.
Kết quả là Diệp Lâm không chút khách sáo, vừa đánh vừa học tập.
Rất nhanh sau đó, nhờ có ảo ảnh Lữ Tổ nghiêm túc dạy dỗ, Diệp Lâm đã hiểu rõ và học được tám chín phần mười Thiên Độn kiếm pháp.
Sau một lát luyện tập cho thành thạo, Diệp Lâm bắt đầu dùng Thiên Độn kiếm pháp đi đánh với Thiên Độn kiếm pháp của ảo ảnh Lữ Tổ.
Cùng là một kiếm pháp, hai bên lại đánh ngang sức ngang tài, không phân rõ cao thấp.
Có điều, Diệp Lâm vì có Quy Nhất kiếm linh hoạt thay đổi, thỉnh thoảng thắng ảo ảnh Lữ Tổ vài chiêu.
“Kiếm tốt! Kiếm pháp tốt!”
Diệp Lâm vì học xong hiểu được nên cứ cảm thán mãi về bộ kiếm pháp phi phàm tuyệt diệu kia.
Nhưng mà lại có một vấn đề nữa…
Diệp Lâm đã học xong Thiên Độn kiếm pháp rồi, nhưng vẫn không thể làm gì được ảo ảnh trước mắt.
Ảo ảnh Lữ Tổ giống như là không khí có thể nhìn thấy, thấy được nhưng không chạm được.
Quỷ dị nhất là kiếm thuật mà ảo ảnh đánh ra có thể làm cho Diệp Lâm bị thương.
Nói cách khác, đối phương có thể làm Diệp Lâm bị thương, nhưng Diệp Lâm lại không thể làm đối phương bị thương.
Cho dù Diệp Lâm có mạnh hơn đối phương thì cũng chẳng làm được gì.
Diệp Lâm dốc sức đánh một lát, giống như là đấu trí đấu dũng với không khí, không thể làm gì được đối phương.
“Có hơi phiền phức rồi…” Diệp Lâm cảm thấy có chút khó giải quyết.
Có lẽ vì có pháp thân nên không thể nào phá được ảo ảnh.
Nói đúng hơn là ảo ảnh Lữ Tổ cùng tồn tại với pháp thân.
Trừ khi là phá bỏ pháp thân, mới có thể hoàn toàn phá được ảo ảnh trước mắt.
“Cứ tiếp tục đánh cũng không phải là cách.”
Bởi vì lực lượng của Diệp Lâm là có giới hạn, còn ảo ảnh trước mắt là vô cùng vô tận.
“Cần phải nghĩ cách giải quyết ảo ảnh mới được…”
Diệp Lâm thử đi lại gần quan tài.
Lúc này, ảo ảnh Lữ Tổ lại lên tiếng: “Người ngoài tộc, đi mau!”
Đánh ra một kiếm, buộc Diệp Lâm lùi lại vài bước.
Có ảo ảnh Lữ Tổ chặn đường, Diệp Lâm không thể nào đi lại gần quan tài được.
“Người ngoài tộc…”
Theo cách hiểu của Diệp Lâm thì chỉ có hậu nhân của Lữ Tổ là có thể bình an đến gần, không bị tấn công.
Còn nếu là người ngoài đến đây, dù có thông qua Thiên Môn trận thì cũng sẽ bị Lữ Tổ tấn công, muốn đi lên phía trước cũng không được thì nói gì tới chuyện lấy pháp thân trong quan tài.
Diệp Lâm thầm nghĩ, trừ khi là có thể thắng ảo ảnh Lữ Tổ về mặt kiếm thuật.
Có điều, Diệp Lâm mới học Thiên Độn kiếm pháp, có thể đánh ngang sức ngang tài, cũng đã là thiên tài trong thiên tài rồi, không thể nào đánh thắng ảo ảnh trong nhất thời được.
“Haizz… Nếu có hậu nhân Lữ Tổ đi chung với mình… thì có lẽ sẽ dễ dàng đi lên?”