Thật ra, lúc Diệp Lâm nghe cấp dưới Hùng Sơn Quân của quốc sư giả nói ra hết mọi chuyện thì anh đã có chút không hiểu nổi quốc sư giả tốn công tốn sức làm nhiều như vậy để làm gì.
Nhưng vừa rồi, khi nghe chính miệng quốc sư giả nói ra, Diệp Lâm cũng đã biết được mục đích thật sự của quốc sư giả.
Quả nhiên là âm mưu cực kì lớn!
Chỉ là đối phương đổ hết mọi tội lỗi lên người mình thôi.
Nếu đổi lại là người khác, một khi bị chính quốc sư đổ tội thì chắc là hết đường chối cãi lâu rồi.
Cho dù là Diệp Lâm hiện giờ, đổ tội ngược lại cho quốc sư, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng lý do của Diệp Lâm.
“Toàn là nói bậy! Quốc sư không phải là người như vậy!”
“Đúng vậy! Từ lúc quốc sư đi vào Yến Kinh, Đại Hạ ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an!”
“Là bản thân cậu mưu đồ gây rối, bị phát hiện rồi thẹn quá hóa giận đổ tội cho quốc sư, đúng là đáng chết!”
Trong nhất thời, người nào cũng quát mắng Diệp Lâm.
Ngay cả người của Viện Kiểm sát cũng không nhịn được mà nói: “Xem ra không hành hình mày là mày sẽ không ngoan ngoãn khai ra hết!”
“Hai vị đại nhân, thằng nhãi này mạnh miệng lắm, có cần phải hành hình không?”
Nghe vậy, chánh án Tòa án nhân dân và Bộ trưởng Bộ Tư pháp nhìn nhau, có chút do dự.
Bộ trưởng muốn dùng hình, còn chánh án thì lòng dạ hiền lành không muốn dùng hình.
Sau đó, chánh án hỏi: “Diệp Lâm, cậu có chứng cứ gì không mà nói quốc sư có tội?”
“Tôi đây cũng muốn hỏi quốc sư có chứng cứ gì không mà chỉ trích tôi phạm tội?” Diệp Lâm hỏi lại.
“Ơ kìa…” Chánh án nhìn về phía quốc sư.
Quốc sư giả hừ lạnh một tiếng: “Nhân chứng bị cậu ta giết chết. Còn vật chứng thì bị cậu ta phá hủy.”
“Thằng nhãi này lật ngược phải trái, ở đây đánh Thái Cực với chúng ta đấy!” Lúc này, Viện kiểm sát không nhịn nổi nữa: “Nếu không cho cậu ta thấy sợ thì vụ án này có điều tra mãi cũng không có kết quả đâu.”
Rốt cuộc thì Diệp Lâm và quốc sư như là đánh giằng co với nhau, người nào cũng chỉ tội đối phương rồi lại không lấy ra được chứng cứ thuyết phục, nếu cứ tiếp tục mãi như vậy thì cũng chẳng đâu vào đâu.
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống nói nhỏ với cha mình vài câu, định đi ra ngoài gọi quốc sư thật vào để đối chất với nhau.
Có điều, ngay lúc này, bên ngoài chợt có người lớn giọng hô lên.
“Tôi chính là nhân chứng sống! Tôi không có bị giết bịt miệng!”
Một người đàn ông mặc đồ bệnh nhân vừa to tiếng vừa mặc kệ thị vệ canh cửa ngăn cản, một mình xông vào chính đường.
Mọi người sửng sốt, sau đó nhận ra ông ta chính là thứ trưởng Bộ Quốc phòng Thẩm Thường Thanh.
“Thẩm đại nhân, sao ông lại thành dáng vẻ này vậy?” Mọi người giật nảy mình khi thấy dáng vẻ của ông ta.
Bởi vì chuyện mới xảy ra tối qua, đa số người còn chưa biết Thẩm Thường Thanh cũng bị cuốn vào bên trong, suýt nữa phải bỏ mạng.
Quốc sư giả vừa thấy Thẩm Thường Thanh thì hơi thay đổi sắc mặt.
Ông ta không ngờ đối phương tỉnh nhanh như vậy!
Dù sao Thẩm Thường Thanh cũng là quan trong triều, đám người quốc sư giả không dám giết chết đối phương làm cho chuyện ầm ĩ lên.
Vậy nên bọn họ chỉ phái Khuê Mộc Lang chế tạo một trận xe cộ, đâm cho Thẩm Thường Thanh ngất xỉu, để tránh đối phương xen vào chuyện của bọn họ.
Sau đó, bọn họ nhận được tin là Thẩm Thường Thanh đã trở thành người thực vật, cả đám đều yên lòng.
Kết quả là mới qua một đêm thôi, Thẩm Thường Thanh đã tỉnh dậy như là có kì tích.
Thấy Thẩm Thường Thanh bình yên xuất hiện, Diệp Lâm lập tức nhìn thoáng qua bên ngoài.
Quả nhiên, anh thấy Lưu Văn Cảnh đang đứng ở bên ngoài gật đầu với anh tỏ vẻ là đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho.
Châm cứu của anh muốn cứu tỉnh một người thực vật rất dễ dàng, huống chi chỉ là một người mới vừa bị thương, muốn cứu sống còn dễ dàng hơn nữa.
“Thẩm đại nhân!” Lúc này, bộ trưởng vội vàng hỏi: “Có phải là thằng nhãi Diệp Lâm làm không?”
“Cậu ta thật to gan, ngay cả quan trong triều cũng dám giết bịt miệng! Người đâu!”
Bộ trưởng vừa định gọi người dùng hình với Diệp Lâm thì nghe thấy Thẩm Thường Thanh sốt ruột nói: “Bộ trưởng đợi đã!”