Tám kỵ còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng cho rằng Diệp Lâm có khả năng xách nổi đao chiến thần.
“Haizz…”
Mọi người ở hiện trường đều thở dài và tỏ vẻ thất vọng.
Bọn họ vốn dĩ ôm lòng mong chờ Diệp Lâm có thể sáng tạo kỳ tích. Có điều nghĩ lại thì thấy cũng đúng, rốt cuộc thì đao nặng tới mười tám nghìn cân, người bình thường không xách lên nổi!
Ngay lúc này, Diệp Lâm vận khí đan điền, tập trung nhìn xuống, hét lớn một tiếng: “Lên!!!”
Ầm ầm ầm…
Đao chiến thần nằm ở bên kia đột nhiên dựng thẳng dậy, là bị Diệp Lâm dùng một cánh tay giơ lên.
Ồ!
Hiện trường lập tức vang lên tiếng cảm thán ngạc nhiên.
Tất cả mọi người đều giật mình mở to mắt há to miệng, nín thở lại mà nhìn một màn trước mắt.
Giờ phút này, thời gian và không gian dường như bị đông lại.
Ngay sau đó, Diệp Lâm cầm đao bằng hai tay, vung lên múa may.
“Chiến thần một thức Thiên Địa Động!”
Diệp Lâm dùng Chiến Thần Quyết mà tứ sư phụ truyền cho mình để múa may đao chiến thần quét ngang toàn trường.
“Chiến thần hai thức Phong Vân Dũng!”
Hiện trường cát bay đá chạy cuốn lên từng cơn gió to.
“Chiến thần ba thức Quỷ Thần Kinh!”
Ầm ầm ầm!
Đao chiến thần khuấy gió mây, từng tiếng đao vang lên, xen lẫn tiếng quỷ khóc sói gào.
“Đây là… Chiến Thần Quyết?”
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Thẩm Thường Thanh thấy vậy thì hô lên thành tiếng, sau đó vội vàng hỏi Hàn Sơn Hà: “Ông dạy cho cậu ta hả?”
“Không có!” Hàn Sơn Hà cũng rất chấn động, không ngờ Chiến Thần Quyết – một bí mật không truyền chỉ thuộc về chiến thần, lại được Diệp Lâm dùng một cách mạnh mẽ uy nghiêm như vậy!
Nhưng trời đất chứng giám, ông ta không có dạy cho Diệp Lâm.
Không chỉ có Hàn Sơn Hà ngạc nhiên, chiến thần U Châu Lý Úc Bạch và chiến thần Doanh Châu Đoạn Thiên Hào cũng trợn mắt há mồm, cực kì chấn động.
Một lát sau, Diệp Lâm dùng hết thủ đoạn, Chiến Thần Quyết phối với đao chiến thần, dũng mãnh ba quân, rung động toàn trường.
Trong nhất thời, đám người vây xem đều nghẹn lời, còn quân Ung Châu ở gần đó thì nhiệt huyết sôi trào.
Bọn họ dường như thấy chiến thần Côn Lôn của bọn họ trở về rồi!
Bịch!
Dưới cơn sợ hãi tột cùng, Tào Minh Vọng liên tục lùi ra sau, cuối cùng ngã ngồi xuông đất, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Đối phương không chỉ có xách đao chiến thần lên nổi, mà còn dùng rất thành thạo, uy phong.
“Anh ta… anh ta…”
Tám kỵ Tôn Kính Phàm vừa giật mình vừa sợ hãi, không thể tin nổi một màn trước mắt.
Chiến thần!
Chiến thần Ung Châu!
Giờ phút này, trong quân Ung Châu, trong lòng tất cả các tướng sĩ không hiểu sao dâng trào một luồng nhiệt huyết.
Luồng nhiệt huyết kia đã từng tắt hẳn khi chiến thần Côn Luân ra đi, bây giờ lại nhen nhóm lên khi người trẻ tuổi kia xuất hiện.
Ngay sau đó, Diệp Lâm cầm đao đứng thẳng, dáng người ngạo nghễ, không ai có thể chặn nổi xu thế chiến thần của anh.
“Ha ha ha ha ha…” Hàn Sơn Hà cười vang: “Chiến thần Ung Châu tại đây! Còn ai không phục nữa không?”