“Haizz…”
Ngô Nhạc thở dài, biết ngay là ông nội cả sẽ ra một vấn đề khó cho mình, không dễ để mình hoàn thành mà.
Bình thường đều là ông nội đấu trí đấu dũng đấu pháp với các ông nội khác, bây giờ một mình mình phải đối mặt với tất cả.
“Cậu Ngô, cậu mau uống hết đi, lề mề làm gì vậy?” Hoàng Long sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, đi lên đè Ngô Nhạc rót hết rượu vào trong miệng cậu ta.
“Được rồi, uống xong rồi kìa…” Hoa Quốc Đống cười nói.
“Vậy hả?” Ngô Lục Nhất nheo mắt lại, cười rợn người: “Sao tôi cảm thấy là chưa xong vậy?”
Hả?
Hoa Quốc Đống và Hoàng Long sửng sốt, không hiểu ra sao.
Bên kia, Ngô Nhạc uống xong, cầm cốc rượu lên, mọi người vội vàng sáp lại xem, ai nấy đều giật nảy mình.
“Vẫn còn đầy?” Liễu Như Yên hô lên.
“Đúng là gặp quỷ mà!” Hoa Quốc Đống trợn mắt há mồm.
Còn Hoàng Long thì trực tiếp đoạt cốc rượu uống liên tục ba cốc.
Kết quả là mỗi lần uống xong, rượu sẽ lại đầy cốc ngay sau đó, giống như là uống mãi không hết, còn rất nhiều rất nhiều.
Lúc này, ngay cả Diệp Lâm cũng hơi bất ngờ.
Anh không ngờ đối phương còn có chiêu ấy.
Ngay sau đó, Diệp Lâm ngửi ngửi, phát hiện trong không khí tràn ngập mùi rượu.
Hiển nhiên là có người âm thầm ra tay hòa rượu vào không khí rồi rót liên tục vào cốc rượu của Ngô Nhạc.
Chỉ cần nhà họ Ngô còn rượu là rượu trong cốc của Ngô Nhạc sẽ uống mãi không hết.
“Thủ pháp tuyệt vời!” Diệp Lâm thầm cảm thán, rồi nhìn sang Ngô Lục Nhất vài lần. Chẳng lẽ ông ta là ảo thuật sư?
Ảo thuật sư là một loại xiếc truyền thống, người có kỹ năng xiếc truyền thống chính là dị nhân thời cổ đại, có chút giống với ảo thuật phương tây.
Ảo thuật là chín giả một thật.
Giả là thủ thuật che mắt.
Ảo thuật sư giỏi sẽ thêm một phần thật vào, cộng với chín phần giả sẽ tạo nên bàn thắng tuyệt đẹp.
Vị sư phụ thứ chín mươi ba của Diệp Lâm từng là ảo thuật sư trong giang hồ, kỹ năng thật thật giả giả khiến người xem hoa cả mắt.
Ông ấy có thể làm biến mất một người sống trong ngục giam, còn có thể biến các loài động vật nhỏ, thậm chí là một con voi to vào trong căn phòng nhỏ hẹp.
Khi bị phát hiện, mới biết con voi kia là thuộc đàn voi đang đi chuyển ở phương nam.
Cho đến ngày nay vẫn không ai biết rốt cuộc ông ấy làm cách gì mà dời voi từ phương nam đến ngục giam phương bắc.
Vị sư phụ kia vì bị cuốn vào một vụ án giết người liên hoàn, lại thêm cái loại thủ pháp giết người giống hệt với ảo thuật của ông ấy nên mới bị bắt nhốt.
“Tiểu Nhạc, sao hả?” Ngô Lục Nhất cười nói: “Ông đã cho cháu cơ hội phân gia rồi, đừng nói là cháu uống không hết được một cốc rượu nho nhỏ nhé?”
“Đúng vậy, mày đã lớn vậy rồi, sao ngay cả một chút rượu cũng uống không hết vậy?” Ngô Lục Nhị cười nói: “Cho mày cơ hội mày cũng không bắt được!”
Đối mặt với đám già nhà họ Ngô làm khó dễ, Hoa Quốc Đống không nhịn được mà nổi giận: “Rõ ràng là uống mãi không hết!”
“Ha ha… cậu trai trẻ, cậu nói vậy là không đúng rồi!” Ngô Lục Nhất lạnh lùng nói: “Trên đời này làm gì có rượu uống mãi không hết?”
“Rõ ràng là các người đang gian lận!” Hoàng Long cũng không nhịn được mà nói: “Các người đã làm gì đó với cốc rượu!”
Tuy rằng hai người họ biết rằng cốc rượu có vấn đề, chỉ tiếc là không tìm ra vấn đề, đành phải lo lắng suông thôi.
Ngô Lục Nhất cười nói: “Các cậu nói tôi gian lận hả? Nếu tôi có thể uống hết rượu thì sao?”
“Hừ, là do ông làm, tất nhiên là ông có thể uống sạch sẽ rồi.” Hoa Quốc Đống đương nhiên sẽ không trúng kế của người nhà họ Ngô.
“Vậy thì cậu đi lấy một cốc rượu để tôi không uống sạch sẽ là được rồi.” Ngô Lục Nhất cười như không cười nói.