Trong lúc lơ đãng, anh và chiến thần U Châu Lý Úc Bạch nhìn nhau, suy nghĩ của hai người không bàn mà trùng hợp.
“Ơ? Hai người…” Thấy vậy, Hàn Sơn Hà ngạc nhiên hơn nữa.
Ông ta thầm nghĩ có khi nào một già một trẻ này đều coi trọng Bạch nương tử kia hay không?
“Hừ, đàn ông không một người tốt!” Hàn Anh tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Tần Tịch Dao thấy vậy thì thầm nghĩ: Quả nhiên là anh Diệp thích kiểu người như Bạch nương tử!
“Cậu Diệp cứ giao chuyện này cho tôi đi.” Lúc này, Lý Úc Bạch đột nhiên nói: “Cậu còn phải đi Tần Lĩnh chém rồng, không cần phân tâm vì chuyện khác.”
Nghe cuộc đối thoại của hai người, mọi người đều không hiểu ra sao.
“Rốt cuộc trong hồ lô của hai người bán thuốc gì vậy?” Hàn Sơn Hà cực kì buồn bực.
“Nói đến chuyện chém rồng…” Lúc này, Thẩm Thường Thanh kéo lại đề tài: “Diệp chiến thần, cậu định khi nào đi? Haizz, rốt cuộc thì con rồng kia hại người rồi, không nên kéo dài nữa.”
“Ngày mai đi!” Diệp Lâm trả lời.
“Diệp lão đệ, để đại ca đi cùng cậu!” Hàn Sơn Hà có chút không yên tâm, rốt cuộc thì lần này Diệp Lâm phải đối đầu với rồng trong truyền thuyết.
Cho dù là hồn rồng sau khi chết thì cũng khó đối phó hơn người bình thường rất nhiều.
“Không cần đâu, Hàn đại ca.” Diệp Lâm nói: “Một mình tôi đi là được rồi, không cần phải kéo bè kéo lũ, dễ đánh cỏ động rồng!”
“Diệp chiến thần, cậu thật sự muốn đi một mình hả?”
Nghe vậy, Thẩm Thường Thanh giật nảy mình, mừng thầm trong lòng.
Thẩm Thường Thanh đang suy nghĩ xem phải làm sao để tách Hàn Sơn Hà ra khi Hàn Sơn Hà nói muốn đi cùng Diệp Lâm.
Rốt cuộc thì hai đại chiến thần cùng đi, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Và nếu Diệp Côn Lôn không biết tự lượng sức mình, một mình mạo hiểm chém rồng, thì tỷ lệ xảy ra ngoài ý muốn sẽ tăng cao lên.
“Tôi nói rồi mà, chỉ là một hồn rồng mà thôi, không có gì to tát cả.” Diệp Lâm nói xong rồi quay sang nói với thống đốc phủ Trường An: “Ông chỉ cần sắp xếp một người dẫn đường cho tôi là được rồi!”
“Hay lắm! Diệp chiến thần đúng là can đảm!” Thẩm Thường Thanh khen ngợi: “Hạ quan khâm phục khâm phục!”
Sau đó, mọi người lại uống thêm vài cốc.
Sau khi tan tiệc, tuy rằng ông chủ Túy Tiên Cư có chuẩn bị phòng khách cho mọi người, nhưng mà Hàn Anh nói sao cũng không chịu ngủ lại nơi ăn chơi thế này.
Vậy nên thống đốc phủ Trường An phải sắp xếp nhà trạm cho mọi người nghỉ ngơi.
“Anh Diệp!”
Diệp Lâm vừa định đi vào nhà trạm thì nghe thấy Tần Tịch Dao gọi lại.
“Có chuyện gì nữa sao?” Diệp Lâm dừng bước, quay đầu lại hỏi.
Tần Tịch Dao nhìn Diệp Lâm, cảm thấy mọi thứ mà cô trải qua hôm nay xuất sắc, ngoạn mục, khó tin hơn cả hơn hai mươi năm qua cộng lại.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi…” Tần Tịch Dao hơi khựng lại, không biết nên nói từ đâu, vậy nên lại cảm ơn anh đã cứu cô trong lần đầu gặp mặt.
“Ha ha, chuyện nhỏ thôi!” Diệp Lâm cười nói: “Bây giờ không sao nữa rồi, nhà họ Tần sẽ không buộc cô phải lấy chồng, mau về nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, Diệp Lâm phất tay với Tần Tịch Dao, định đi vào nhà trạm.
“Ơ này, anh Diệp…” Tần Tịch Dao lên tiếng lần nữa: “Tôi còn có một chuyện.”
“Nói đi!” Diệp Lâm kiên nhẫn lắng nghe.
“Lúc ở trên xe, anh nói tôi là băng cơ ngọc cốt gì đó…” Tần Tịch Dao tò mò hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy? Có phải là tôi cũng có thiên phú tu luyện, có thể trở nên mạnh mẽ như anh hay không?”