Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên màn chiếu là một bức điều lệnh.

 

Là mệnh lệnh của cấp trên chuyển đến Trịnh Nam Thiên.

 

Nội dung tài liệu đó không quá nhiều, nhưng thứ chói mắt nhất là con dấu đỏ tươi ở góc dưới bên phải.

 

Trên đó có hai chữ to.

 

Tuyệt mật!

 

Đây là mệnh lệnh tối mật.

 

“Tập đoàn Dương Hoa được cấp trên giao nhiệm vụ bào chế, sản xuất thuốc cho quân đội, hàng tháng bọn họ sẽ giao thuốc cho quân đội theo quy định để đảm bảo quân đội có huấn luyện bình thường và thực thi nhiệm vụ. Nhờ có thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, sức chiến đấu của các chiến sĩ đã tăng lên ít nhất hai lần, tỉ lệ tử vong giảm xuống còn 1%. Đây là báo cáo tôi đã xin cấp trên khi đến, thẩm phán cũng có thể trình bày cho mọi người xem”, Trịnh Nam Thiên nói, lấy một bản tài liệu khác từ trong núi ra, đưa qua.

 

Mọi người nghe vậy đều bất ngờ, tim đập kịch liệt, đầu óc quay cuồng.

 

“Chủ tịch Lâm… thật sự hợp tác với quân đội ư?”, Tô Nhu mở to mắt, lẩm bẩm nói.

 

“Hóa ra số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ kia… là Tập toàn Dương Hoa sản xuất cho quân đội! Chẳng trách những loại thuốc đó không tính thuế…” Tô Dư cũng chợt hiểu ra.

 

Nếu liên quan đến quân đội thì ý nghĩa sẽ khác.

 

Đám người Uông Sử Nham cũng hết sức kinh ngạc.

 

Sắc mặt của Luật sư Hùng và Võ Nhân cũng khó coi đến cực điểm.

 

“Cậu Phạm, lần này phiền phức rồi”, Luật sư Hùng run rẩy nói.

 

“Phiền phức? Phiền phức gì chứ? Tập đoàn Dương Hoa này hợp tác với quân đội từ khi nào vậy?”, Phạm Lạc cũng bối rối, vội vàng hỏi.

 

Nhưng Hùng Mẫn Sinh không thể trả lời câu hỏi của anh ta.

 

Bởi vì bây giờ ông ta cũng đang bối rối và sợ hãi.

 

Điều khiến ông ta càng khiếp sợ hơn là người ngồi xe lăn này rốt cuộc có cấp bậc và địa vị gì trong quân đội?

 

Không phải là nhân vật lớn nào đó chứ?

 

Nếu là vậy thì sự nghiệp luật sư của ông ta sẽ sụp đổ.

 

Chắc chắn là nhân vật nhỏ!

 

Đúng! Chắc chắn là vậy!

 

Nếu là nhân vật lớn, sao có thể chạy đến Giang Thành ra mặt cho một vụ kiện nhỏ như thế này được?

 

Hùng Mẫn Sinh không ngừng tự an ủi bản thân.

 

Nhưng nhìn ba vị luật sư lớn ở Yên Kinh, ông ta lại cảm thấy hơi thất vọng.

 

Nhân vật nhỏ có thể mời ba vị này tới đây sao? Hơn nữa... còn khiến ba người họ phải cung kính...

 

“Ông Trịnh... những thứ này đều là cơ mật, ông công khai như vậy cũng được sao?”, Thẩm phán Lưu đứng lên, bình tĩnh nói.

 

“Để chứng minh sự trong sạch cho cậu Lâm, cấp trên phải công khai những thứ này, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cậu Lâm. Thật ra, đây là những thông tin mật cấp cao, nhưng vì không còn cách nào khác, nên cấp trên chỉ có thể lựa chọn công khai”, Trịnh Nam Thiên nghiêm túc nói.

 

Nghe vậy, Hùng Mẫn Sinh sợ đến mức đứng không vững.

 

Võ Nhân đứng phía sau cũng sợ hãi.

 

“Luật sư Hùng, ông sao thế?”, Văn Lệ hoảng hốt hỏi.

 

“Thua rồi... từ đầu đến cuối đều thua!”, Hùng Mẫn Sinh run rẩy, quay ngoắt đầu lại, trợn mắt nhìn hai người họ.

 

Hai người họ giật nảy mình.

 

“Ông... ông nói gì vậy? Ông có làm được không? Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê ông... ông phải giúp tôi thắng vụ kiện này...” Phạm Lạc sốt ruột nói.

 

“Thua rồi, kết cục đã định, làm thế nào cũng không thể thắng nổi, từ bỏ đi!” sắc mặt Luật sư Hùng tái mét, khàn giọng nói.

 

Không ngờ phía sau công ty Dương Hoa lại có nhân vật lớn như vậy, Luật sư Hùng biết dù có năng lực thông thiên thì cũng không thắng nổi.

 

“Tức là... tôi thua rồi sao?”, Phạm Lạc ngẩn người nói.

 

“Không, cậu không thua, cũng sẽ không thua, vụ kiện này sẽ không có kết quả!”

 

“Ý của ông là gì?”

 

Hùng Mẫn Sinh không nói gì, mà nhìn Thẩm phán Lưu.

 

Sau khi công bố tất cả những tài liệu do Trịnh Nam Thiên cung cấp, ông ta bắt đầu công bố kết quả.

 

“Sau khi xác minh và phán quyết, bị cáo không có hành vi trốn thuế, phán quyết hợp đồng sẽ được thực hiện theo phán quyết ban đầu. Bản án tuyên bố kết thúc” Thẩm phán Lưu nhanh chóng đọc kết quả rồi gõ búa.

 

Vụ này không cần điều tra thêm nữa.

 

Ai cũng thấy Thẩm phán Lưu đã phải chịu áp lực rất lớn, trên mặt ông ta lấm tấm mồ hôi.

 

“Hả? Kết án rồi sao? Thẩm phán Lưu, ông tùy ý quá rồi đấy! Tôi còn rất nhiều vấn đề!” Phạm Lạc không cam lòng, vội vàng quát lớn.

 

Nhưng Thẩm phán Lưu không thèm để ý đến anh ta, mà nhanh chóng rời đi.

 

“Đợi đã, Thẩm phán Lưu, Thẩm phán Lưu!”

 

Phạm Lạc vội vàng đuổi theo.

 

Nhưng Võ Nhân bên cạnh lại kéo anh ta lại.

 

“Ngu ngốc, cậu muốn chết hả?” Võ Nhân âm thầm mắng chửi.

 

“Ông Võ, ông làm gì vậy?” Phạm Lạc sốt ruột hỏi.

 

“Cậu còn hỏi à? Điều quan trọng nhất mà cậu phải làm bây giờ là đến cầu xin Chủ tịch Lâm tha thứ, nếu không thì cậu xong đời rồi!” Võ Nhân nghiêm túc nói.

 

“Cầu xin anh ta tha thứ ư? Tha thứ gì chứ? Tôi đã trở mặt với anh ta rồi, ông còn muốn tôi nói chuyện với anh ta thế nào đây? Muốn tôi mất mặt sao?”, Phạm Lạc không cam lòng, tức giận nói.

 

“Thôi bỏ đi!”

 

Võ Nhân thở dài, giờ mới nhìn rõ thái độ của Phạm Lạc.

 

Lúc này, một thanh niên đi tới.

 

“Xin hỏi ông là Võ Nhân đúng không?” chàng thanh niên hỏi,

 

Võ Nhân liếc nhìn chàng thanh niên, thấy đôi mắt dữ tợn, làn da hơi ngăm đen, cơ bắp cân đối thì biết cậu ta là người trong quân đội, chợt thấy run rẩy.

 

“Đại thống lĩnh Trịnh tìm tôi à?” Võ Nhân nhắm mắt, khàn giọng nói.

 

“Đúng vậy, Luật sư Hùng cũng phải đi”, chàng thanh niên nói.

 

“Được, tôi… sẽ đến ngay” Võ Nhân khó khăn gật đầu.

 

“Anh là ai? Anh tìm bọn họ làm gì?”, Phạm Lạc bên cạnh không vui, vội vàng hỏi.

 

Chàng thanh niên liếc nhìn anh ta, không nói gì, quay người rời đi luôn.

 

“Này, đứng lại! Anh là ai hả?”, anh tìm ông Võ làm gì?”

 

Nhưng đối phương không thèm để ý.

 

“Cậu Phạm, nhân lúc chưa muộn, cậu mau đi cầu xin Chủ tịch Lâm đi, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”

 

Võ Nhân khàn giọng nói rồi quay người rời đi.

 

“Chuyện này…” Phạm Lạc sững sờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không hiểu ý của Võ Nhân là gì.

 

“Phạm Lạc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiền không còn nữa, chúng ta bây giờ không còn gì nữa rồi!” Văn Lệ đi tới, nước mắt giàn giụa nói.

 

“Chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô ích! Đi thôi, rời khỏi đây! Kẻo tên họ Lâm kia trả thù chúng ta!” Phạm Lạc nghiêm túc nói, sau đó dẫn Văn Lệ đi ra ngoài.

 

Hai người họ vừa bước ra, đám đông bên ngoài lập tức náo loạn.

 

Vô số người từ các phương tiện truyền thông lao tới và bao vây họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK