Chương 459: Lạy ông tôi ở bụi này
Ai nấy đều trố mắt ra nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.
La Phú Vinh cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói với giảng sư Hoàng: "Cô đã thấy chưa? Tên Mặc Tiểu Vũ này quả thực đầu óc không được bình thường. Bây giờ nhân chứng vật chứng đủ cả, mà cậu ta vẫn nói hươu nói vượn được. Em đề nghị đuổi ngay cậu ta khỏi Kỳ Dược Phòng, nếu cứ để cậu ta ở lại đây, gây ra chuyện gì thị phi thì hỏng bét".
"Em nói đúng".
Giảng sư Hoàng gật đầu, sau đó phất tay nói: "Lôi Mặc Tiểu Vũ đi".
"Vâng cô".
Các học sinh đáp lại.
"Cô Hoàng, em có chứng cứ chứng minh mọi chuyện đều là quỷ kế của La Phú Vinh, tất cả đều là cậu ta hãm hại em, cô không muốn nghe sao?", Lâm Chính bình thản nói.
La Phú Vinh tái mặt, hừ một tiếng: "Mặc Tiểu Vũ, cậu vẫn còn lên cơn điên ở đây nữa à? Mau đưa cậu ta đi, đưa đi, đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn nữa, nhanh lên!".
La Phú Vinh kêu lên, có vẻ vô cùng nóng ruột.
Hắn không biết Lâm Chính có chứng cứ gì để chứng minh những chuyện này, nhưng dù chỉ là hù dọa, thì hắn cũng không thể để anh được như ý.
Giảng sư Hoàng có chút lúng túng.
Ánh mắt bà ta dao động, sau đó lạnh lùng nói: "Đã đến nước này rồi mà cậu còn muốn lãng phí thời gian của tôi sao? Cuộc thi Giám Dược sắp bắt đầu, tôi không rảnh nhiều lời với cậu", bà ta nói xong, đang định rời đi.
Bà ta mà đi thì mọi chuyện coi như hết đường cứu vãn.
Nhưng rõ ràng là bà ta đứng về phía La Phú Vinh, nên cũng không định cho Lâm Chính cơ hội phản bác.
Lâm Chính không hề hoảng hốt.
Anh bình tĩnh nói: "Cô Hoàng, cô không phân rõ thị phi trắng đen đã xử phạt em một cách qua loa như vậy, em thì không sao, nhưng các bạn học khác sẽ nghĩ thế nào? Ở đây đang có mấy trăm đôi mắt nhìn vào, cho dù hôm nay bọn họ không đứng về phía em, nhưng ngày nào đó chuyện này đồn ra ngoài, người đời biết đến chuyện này, cô có dám nói với bọn họ rằng chuyện hôm nay được cô xử lý công bằng, không thẹn với lòng không? Danh dự của cô... e là khó mà giữ được".
Anh vừa dứt lời, giảng sư Hoàng liền tái mặt.
"Cô Hoàng, cô đừng nghe cậu ta nói bậy, hôm nay cô công bằng vô tư, bọn em đều chứng kiến tận mắt", La Phú Vinh vội nói.
"Cậu có chứng cứ gì thì mang ra cho mọi người xem đi", giảng sư Hoàng phớt lờ La Phú Vinh.
"Cô Hoàng...", La Phú Vinh cuống lên.
Nhưng vô ích.
Giảng sư Hoàng coi trọng danh dự, cũng hiểu rằng một khi mình bỏ đi thì sẽ khiến mọi người nghĩ rằng bà ta chột dạ.
Vậy nên bà ta phải ở lại.
Lâm Chính cũng không khách sáo, thò tay vào túi quần lấy điện thoại ra, lắc lư trước mặt mọi người.
"Điện thoại?".
Ai nấy đều run rẩy.
"Thực ra khi La Phú Vinh muốn động đến em, em đã lén lút dùng điện thoại quay lại cả quá trình. La Phú Vinh, cô Hoàng, hiện giờ trong điện thoại của em có toàn bộ sự việc vừa xảy ra, từ đầu đến cuối em chưa từng chạm vào đám Lưu Kiều, mà ngược lại, đám Lưu Kiều còn liều mạng tấn công em, đánh em! Em mới là người bị hại thực sự!", Lâm Chính nói dõng dạc.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người ồ lên.
Ai nấy đều chấn động bởi lời nói của Lâm Chính.
"La Phú Vinh, cậu nói vết thương trên người đám Lưu Kiều được gây ra từ 10 phút trước đúng không? Vừa khéo lúc cậu giám định vết thương, tôi cũng quay lại một video. Kết hợp với video này có thể đoán ra chênh lệch thời gian, nhưng theo video trước đó thì 10 phút trước không có ai động đến đám Lưu Kiều cả. Thế nên có thể dễ dàng chứng minh là các cậu đang nói dối! La Phú Vinh, cậu nói dối!".
Sắc mặt La Phú Vinh trắng bệch.
Đám Lưu Kiều cũng không khỏi run rẩy.
Mọi người xung quanh xôn xao.
Ai mà ngờ được tên "Mặc Tiểu Vũ" này lại có thủ đoạn như vậy chứ? Nói rằng cậu ta quay lại video trước đó, nhưng cậu ta quay kiểu gì đây?
Bọn họ trợn tròn mắt, không ngờ Lâm Chính còn có hậu chiêu.
"Nói dối! Cậu ăn nói hoang đường, nói hươu nói vượn! Cậu nói cậu quay video, sao chúng tôi không nhìn thấy? Nếu là thật thì cậu hãy mở video ra đi!", La Phú Vinh cắn răng, lớn tiếng hét lên.
"Cậu muốn mở thật sao?".
Lâm Chính mặt không cảm xúc cầm điện thoại: "Nếu tôi mở thật thì La Phú Vinh, cậu sẽ thân bại danh liệt đấy!".
"Tôi không sợ!".
Hai mắt La Phú Vinh đỏ ngầu.
Hắn không tin trong tình huống như vậy mà Lâm Chính vẫn có thể quay được video. Cho dù quay được thì chắc chắn là mờ ảo không rõ, không đủ chứng minh điều gì cả.
Hừ, chắc chắn là cậu ta đang hù dọa mình thôi.
Tưởng tôi sợ cậu sao? Chắc chắn cậu không có video! Chắc chắn không có!
La Phú Vinh trừng mắt nhìn Lâm Chính, trong lòng không ngừng tự ám thị.
"Cũng được, nếu cậu đã không sợ, thì tôi sẽ công khai mở video này tại đây. Dù sao chuyện cũng có liên quan đến danh tiếng của tôi, tôi phải tự chứng minh sự trong sạch của mình! Thưa quý vị, sau khi tôi mở video này, hy vọng mọi người có thể làm chứng, báo cáo chuyện này lên trên. Nhất định phải khiến hạng người bỉ ổi như La Phú Vinh không thể ở lại Kỳ Dược Phòng. Loại cặn bã này chỉ có phá hoại không khí và lợi ích của Kỳ Dược Phòng chúng ta thôi".
Lâm Chính nói đầy đường hoàng, nói xong liền giơ cao điện thoại trong tay, đồng thời ngón tay bấm vào màn hình.
Chẳng mấy chốc, trên điện thoại xuất hiện một tệp dạng video.
"Tôi mở đây nhé!".
Lâm Chính giơ tay lên, di chuyển từng chút một về phía nút mở tệp.
Vô số cặp mắt đổ dồn về phía đó.
Hiện giờ, cho dù là Thiên Mạch thì cũng nín thở nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không dám chớp mắt cái nào.
Lâm Chính cũng không sốt ruột, chậm rãi đưa tay về phía đó.
Chỉ thấy ngón tay anh đang lại gần nút mở video từng chút một, chuẩn bị chạm vào.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này...
"Dừng tay!".
Một tiếng hét vang lên, sau đó một bóng dáng nhanh chân bước tới, giật lấy điện thoại của Lâm Chính.
Người đó chính là giảng sư Hoàng.
Bà ta lấy được điện thoại, không thèm xem mà bấm xóa luôn video kia.
Một loạt hành động khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
"Cô Hoàng, cô... tại sao cô lại hủy chứng cứ của em?", Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.
"Chuyện này kết thúc tại đây!".
Giảng sư Hoàng ném trả điện thoại cho Lâm Chính, sắc mặt âm trầm nói.
Ai nấy ngạc nhiên.
Vô số cặp mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía giảng sư Hoàng.
Lâm Chính thầm cười trong lòng.
Xem ra giảng sư Hoàng vẫn rất quan tâm đến La Phú Vinh.
Dù sao cũng là một trong thập đại thiên tài, nếu để Lâm Chính mở video thật thì coi như hết đường cứu vãn.
Nhưng giảng sư Hoàng làm việc quá cẩu thả!
Bà ta cưỡng chế xóa video như vậy... Đó chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao?
Nhưng Lâm Chính không định cứ thế bỏ qua.
"Cô Hoàng, cô làm vậy là có ý gì? Tại sao cô lại xóa chứng cứ? Em phải tố cáo chuyện này lên trên!", Lâm Chính to tiếng.
"Mặc Tiểu Vũ, cậu muốn gì?", sắc mặt giảng sư Hoàng rất khó coi, trầm giọng hỏi.
“Em muốn đám La Phú Vinh đích thân lại đây xin lỗi em, thì chuyện này mới coi như xong, nếu không em sẽ truy cứu đến cùng! Dù sao video xóa rồi vẫn có thể khôi phục được", Lâm Chính bình thản nói.
Chương 460: Không được yên thân
Xin lỗi?
Những người có mặt đều kinh ngạc.
Sao có thể được chứ?
Dù sao La Phú Vinh cũng là một trong thập đại thiên tài, là trụ cột tương lai của Kỳ Dược Phòng, là một trong số các đại diện của Kỳ Dược Phòng.
Nếu hắn tùy tiện xin lỗi người khác, thì Kỳ Dược Phòng cũng mất thể diện.
Hơn nữa chuyện này sẽ gây ảnh hưởng thế nào đối với một thiên tài chứ?
Giảng sư Hoàng ghét nhất là những học sinh tư chất bình thường, còn đối với người có thiên phú dị bẩm thì vô cùng quý trọng.
Nếu thực sự để La Phú Vinh xin lỗi Mặc Tiểu Vũ thì chẳng phải là sẽ hủy hoại hắn sao?
"Cậu nói cái gì? Mặc Tiểu Vũ! Cậu... cậu dám bắt tôi xin lỗi? Cậu nghĩ cậu là cái thá gì hả! Cậu cũng không tè một bãi tự soi lại mình đi! Cậu xứng sao?", La Phú Vinh nổi trận lôi đình, chỉ tay vào mặt Lâm Chính, chửi bới ầm ĩ.
"Phải đấy, Mặc Tiểu Vũ, cậu đừng được voi đòi tiên!".
"Đây vốn dĩ không phải chuyện gì lớn, cậu cần gì phải làm căng như vậy chứ?".
"Mặc Tiểu Vũ, thế thôi là được rồi, thấy được thì lui. Nếu còn tiếp tục ồn ào thì cậu cũng chẳng được lợi gì".
Đám người ở bên cạnh nhao nhao lên tiếng, ánh mắt nhìn Mặc Tiểu Vũ ngày càng lạnh lùng.
Giảng sư Hoàng cũng vậy.
Bà ta hít sâu một hơi, nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Mặc Tiểu Vũ, tôi đã nói rồi, chuyện này kết thúc tại đây! Cậu đừng truy cứu nữa, nếu còn tiếp tục gây rối thì đừng trách tôi không khách sáo!".
Thái độ và lập trường của giảng sư Hoàng đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
Đám người xung quanh thầm cười khẩy.
Nhất là La Phú Vinh.
Hắn liếc nhìn Lâm Chính, cười thầm: "Dù sao cậu cũng chỉ là một kẻ có tư chất bình thường, đừng nói là giảng sư Hoàng sẽ không giúp cậu, mà tất cả các bạn học ở đây cũng sẽ không giúp cậu, bởi vì họ biết ai là người có tiền đồ hơn! Ai sau này sẽ có chỗ đứng cao hơn!".
"Mặc Tiểu Vũ, cậu đừng tưởng cậu có video là muốn làm gì thì làm. Tôi hoàn toàn có thể nói video của cậu chỉ là các sinh viên trêu đùa. Đây vốn dĩ không phải là chuyện lớn, tôi muốn dập là sẽ dập được, cậu hiểu không?", giảng sư Hoàng lạnh lùng nói.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn giảng sư Hoàng, hít vào một hơi, không nói gì.
"Được rồi, cuộc thi Giám Dược sắp bắt đầu, tất cả chuẩn bị đi! Đừng gây sự nữa, nếu ở đây còn xảy ra chuyện gì, thì mỗi người ở đây hãy chờ chịu phạt đi", giảng sư Hoàng hừ một tiếng, rồi xoay người rời khỏi phòng tuyển thủ.
Bà ta vừa đi, mọi người mới coi như yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
La Phú Vinh cũng vậy.
Nhưng hiển nhiên bọn họ vẫn còn rất tức giận, ai nấy trừng mắt nhìn Lâm Chính, vẻ mặt tức tối và lạnh lẽo.
"Xem ra tên Mặc Tiểu Vũ này không muốn ở lại Kỳ Dược Phòng đây mà!".
"Anh La, tìm thời gian chơi với cậu ta một phen đi!".
Mấy người nhỏ giọng nói.
"Đương nhiên rồi, không ngờ cậu ta lại có thủ đoạn như vậy, hừ, hôm nay coi như thất sách! Nhưng mà không sao, dù sao vẫn còn đầy cơ hội, hơn nữa tôi nghe nói người kia cũng muốn ra tay với Mặc Tiểu Vũ này, chúng ta cứ chờ xem kịch hay là được", La Phú Vinh mặt không cảm xúc nói.
"Người kia? Anh La, là ai vậy?", đám người xung quanh đều ngạc nhiên, lên tiếng hỏi.
"Hừ, còn có thể là ai nữa? Động đến Tây Nhu Thiến mà còn muốn yên thân sao?", La Phú Vinh cười khẩy.
Bọn họ nghe thấy thế thì đều rùng mình.
"Anh La, cậu ta... cậu ta thực sự động đến đàn chị Tây Nhu Thiến sao?", một chàng trai há miệng, nhìn La Phú Vinh nói.
Bọn họ cứ tưởng La Phú Vinh chỉ lấy chuyện đó làm cái cớ.
"Còn có thể là giả sao? Bây giờ nhiều người muốn tìm Mặc Tiểu Vũ tính sổ lắm, tôi không động đến cậu ta được, thì sẽ có người khác", La Phú Vinh cười nhạt.
Bọn họ nghe thấy thế đều mỉm cười thích thú.
"Xem ra sắp có kịch hay rồi!".
Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt đồng tình.
Lâm Chính hơi nhíu mày, không nói gì, bước ra khỏi phòng tuyển thủ trong ánh mắt của mọi người, tiến về phòng nghỉ của Thiên Mạch.
"Chuyện này là sao? Em trai cô ở Kỳ Dược Phòng bị rất nhiều người ghét à?", Lâm Chính hỏi.
"Xin lỗi anh Lâm, tôi vừa gọi cho em tôi, hình như... gần đây nó đã làm một chuyện rất tồi tệ", Thiên Mạch lắc đầu, nói đầy áy náy.
"Chuyện rất tồi tệ? Là chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.
"Chuyện này phải kể từ ba ngày trước, em trai Mặc Tiểu Vũ của tôi là một chàng trai còn trẻ người non dạ, còn Tây Nhu Thiến kia là thiên chi kiều nữ đứng thứ sáu trong bảng thập đại thiên tài. Cô gái đó tài hoa hơn người, dung mạo tuyệt trần, có thể nói là tình nhân hoàn hảo trong lòng rất nhiều người. Tiểu Vũ đương nhiên cũng không ngoại lệ, cũng sinh lòng hảo cảm với Tây Nhu Thiến. Ba ngày trước, trong một lần hoạt động hái thuốc do Kỳ Dược Phòng tổ chức, Tiểu Vũ và Tây Nhu Thiến được phân cùng một nhóm, anh không biết Tiểu Vũ vui mừng đến mức nào đâu, thế nhưng... lỗi lầm cũng nằm ở đây. Nữ thần trong mộng gần trong gang tấc, Tiểu Vũ thực sự không nhịn được, liền cưỡng chế ôm Tây Nhu Thiến. Ai ngờ Tây Nhu Thiến phản kháng kịch liệt, không những tát nó một cái mà còn định tố cáo nó cưỡng hiếp!".
"Nhưng rồi Tây Nhu Thiến vẫn ém chuyện này đi, dù sao cô ta cũng không muốn làm to chuyện này. Nếu không dù khai trừ Tiểu Vũ, thì thanh danh của cô ta cũng bị ảnh hưởng. Nhưng không ngờ chuyện này vẫn bị lộ... Hazz... Hiện giờ sợ là ai cũng muốn đánh Tiểu Vũ..."
Thiên Mạch nói đến đây, sắc mặt đầy bất đắc dĩ và áy náy.
"Nếu vậy thì hôm nay tôi không được yên thân rồi", Lâm Chính nhíu mày nói.
"Anh Lâm, xảy ra chuyện như vậy tôi thấy rất có lỗi, nhưng chúng tôi thực sự không còn cách nào khác", Thiên Mạch nhún vai nói: "Nếu không được thì anh có thể rời khỏi Kỳ Dược Phòng, như vậy cũng có thể bớt phiền phức".
Lâm Chính nhìn cô ta một cái đầy thâm ý, sau đó bình thản nói: "Tôi đến đây là để lấy Hà Linh Hoa, lấy được Hà Linh Hoa tôi sẽ đi, còn những chuyện khác tôi không quan tâm, cũng sẽ không gánh họa thay".
Dứt lời, Lâm Chính xoay người rời đi.
Thiên Mạch nhìn anh, khuôn mặt nở nụ cười như có như không.
Chờ Lâm Chính đi rồi, Thiên Mạch mới lấy điện thoại ra, gọi đến một số.
"Thiên Mạch, La Phú Vinh gây rắc rối cho anh ta chưa?".
"Rồi, nhưng anh ta quả thực có chút thủ đoạn, xử lý được cả La Phú Vinh".
"Vậy sao? Ha ha, một La Phú Vinh vẫn chưa đủ đâu, người Mặc Tiểu Vũ đắc tội là Tây Nhu Thiến, người đàn ông đứng sau Tây Nhu Thiến là ai, thì cả Kỳ Dược Phòng đều biết. Haizz, muốn có mặt ở đó quá, tôi rất mong chờ xem Chủ tịch Lâm này còn có hành động kinh người nào nữa".
"Mục đích của tôi là chờ Chủ tịch Lâm đánh bại Kỳ Dược Phòng thì sẽ ra tay lấy đi 15 giọt Lạc Linh Huyết kia, chứ không phải để đùa giỡn. Nhưng tôi cũng có thể quay chụp một ít cho mà xem".
"Ha ha ha, vậy thì cảm ơn nhé".
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK