Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 556: Đội Long Kiếm

"Là mày làm sao?"

Ứng Phá Lãng tức giận vứt châm bạc xuống đất, tức giận nói.

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, mà tiếp tục giết người nhà họ Ứng.

Mọi người lại bị giết chết.

Ứng Bình Trúc không ra tay nữa, ông ta lùi về sau, thoát khỏi trận chiến.

"Anh cả!", Ứng Hùng tiến lên.

"Chú không sao chứ?"Ứng Hùng nói nhỏ.

"Em không sao, anh cả... thực lực của tên này vượt qua dự đoán của chúng ta, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"

"Cơ thể cậu ta không bình thường, nếu như bình thường chỉ có đại sư khổ luyện hoặc nhân tài chuyên tu luyện công phu ngoại gia thì mới có được cơ bắp như này, có điều qua tình hình giao chiến lúc nãy, cậu ta không có căn bản võ công. Vậy nên tôi đoán cậu ta có thể chỉ dùng một loại thuốc hoặc một chiêu thức Đông y nào đó để tăng cường cơ bắp, quyền cước không thể làm được gì cậu ta, chỉ có thể dùng chiêu chí mạng. Đó là vận dùng vũ khí bằng thép!"

"Anh cả, ý anh là..."

"Gọi đội Long Kiếm đến!"

"Vâng!"

Ứng Hùng gật đầu, lập tức bảo Ứng Phá Lãng đi qua.

Lúc này cao thủ của người nhà Ứng đều bị Lâm Chính đánh ngã, ai ai cũng kêu lên đau đớn.

Hầu như họ không bị gãy chân gãy tay cũng bị gãy tay, tình cảm vô cùng đáng thương.

Chu Đình ở bên kia đang giao chiến với Long Thủ, mặt cũng tái mét, vội vàng lui về sau.

Long Thủ được giải thoát chạy đến bên Lâm Chính.

Lúc này anh cũng khá chật vật, trên người có mấy dấu chân, trên mặt cũng có vết bị đấm, so với lúc trước đấu châm với Long Thủ còn thê thảm hơn.

Có điều cũng đúng, nếu như lúc trước ở Nam Phái, Lâm Chính dùng võ công thì đã không tồn tại trận đấu châm rồi.

Huống hồ số châm bạc anh mang theo trên người cũng có hạn, sao giống như lúc trước ở Nam Phái, được bên đó cung cấp châm bạc.

"Tôi vốn cũng không muốn như vậy".

Lâm Chính liếc mắt nhìn Long Thủ, phủi bụi trên vai rồi nói.

"Nhưng cậu vẫn làm như vậy, thần y Lâm, tôi phải thừa nhận thực lực của cậu rất mạnh, chỉ tiếc rằng cậu không thể thay đổi được tất cả", Ứng Bình Trúc nói.

"Đã nói như vậy, tức là các người vẫn không đồng ý giao Ứng Phá Lãng ra, cũng không đồng ý để tôi đưa Liễu Như Thi đi?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Đây không phải chuyện đồng ý hay không đồng ý, chuyện này liên quan đến một việc rất quan trọng".

"Chuyện gì?"

"Đó là thể diện của nhà họ Ứng!", Ứng Bình Trúc híp mắt nói.

Gia tộc lớn như nhà họ Ứng sẽ không so bì được mất.

Cái họ muốn là mặt mũi, là tôn nghiêm, là danh tiếng, là sự khiếp sợ!

Chạm đến cái này, so với chuyện được mất gì đó thì còn quan trọng hơn!

"Thật sao... vậy nên ông muốn tôi san phẳng nhà họ Ứng, các người mới chịu nhận thua?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.

Anh chẳng quan tâm đến mặt mũi của nhà họ Ứng!

"San phẳng? Hahaha, thần y Lâm, nhà họ Ứng chúng tôi có quan hệ với nhiều kẻ mạnh trong giới võ thuật Hoa Quốc, đến nay cậu là kẻ duy nhất dám nói câu này ra, cậu nghĩ mình làm được sao?", Ứng Bình Trúc cười nói.

Ứng Hùng cũng hừ lạnh: "Không biết điều, đừng nghĩ rằng cơ thể cậu là kim cương bất hoại, vô địch thiên hạ, tí nữa người của đội Long Kiếm đến. Tôi muốn xem cậu còn có chiêu nào?"

"Đội Long Kiếm?", Lâm Chính gật đầu: "Được thôi, để các người tâm phục khẩu phục, tôi sẽ đợi Long Kiếm đó đến".

"Thầy!", Long Thủ lo lắng.

"Không sao. Nếu bọn họ cảm thấy tôi không san phẳng được nhà họ Ứng, vậy tôi sẽ chứng minh cho họ thấy!", Lâm Chính nói.

Long Thủ vừa nghe xong liền suýt ngất.

Điên cuồng quá.

Thầy chịu kích thích như nào vậy?

Hay là phải nói anh chẳng thể chịu nổi kế khích tướng của người khác?

San phẳng nhà họ Ứng?

Chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ gây chấn động sao? E rằng cả giới võ thuật Hoa Quốc sẽ rung chuyển.

Nhưng để làm được vậy... là điều không thể!

E rằng chỉ có thể dùng cụm từ "Nằm mơ giữa ban ngày” để hình dung! Dù sao người nhà họ Ứng cũng là thế gia cổ võ suốt cả trăm năm nay.

Rầm! Rầm!

Bên ngoài đại sảnh bỗng vang lên tiếng bước chân đều đặn và nặng nề, sau đó một nhóm người lưng đeo kiếm dài, mặc áo giáp xông vào sảnh lớn.

Những người này ăn vận trông khá cổ trang. Giáp trên người từ đầu đến chân trông rất uy nghiêm lạnh lùng, sau khi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều rút kiếm ra, nhắm vào Lâm Chính.

Kiếm dài lóe sáng vô cùng sắc bén, khiến người ta sởn gai ốc. Dường như chạm vào sẽ đứt ngay.

"Đây là đội Long Kiếm của nhà họ Ứng, kiếm pháp họ học đều là kiếm pháp cổ được tổ tiên nhà họ Ứng truyền lại, không chỉ vậy, bọn họ còn tinh thông kiếm trận, một khi thi triển thì không ai ngăn được! Thần y Lâm, tôi cũng khá thích người tài, nếu cậu chịu cúi đầu, cầu xin tôi có lẽ tôi sẽ tha cho cậu, chuyện trước đây chúng ta ngồi lại nói chuyện, cậu thấy thế nào.

Ứng Bình Trúc cũng là kẻ kính phục người mạnh, thực lực mà Lâm Chính đã thể hiện không tồi. Trong lòng ông ta thầm tính toán làm thế nào để Lâm Chính có lợi với nhà họ Ứng.

Nếu như nhà họ Ứng có được Lâm Chính thậm chí là cả Huyền Y Phái cùng tập đoàn Dương Hoa thì đúng là hổ mọc thêm cánh.

Chỉ là Lâm Chính sao có thể dễ dàng cúi đầu?

"Tôi vẫn nói câu đấy. Muốn bỏ qua chỉ có giao Ứng Phá Lãng hoặc Liễu Như Thi cho tôi!", Lâm Chính lắc đầu nói.

"Cậu đã lãng phí cơ hội cuối cùng của mình rồi đấy".

"Theo như tôi thấy đây chẳng phải cơ hội".

"Được rồi, nếu đã vậy thì không trách được tôi, đội Long Kiếm ra tay đi, phải thấy máu, thần y Lâm, chú ý đó!"

Ứng Bình Trúc lạnh lùng nói, sau đó giơ tay lên, sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Đội Long Kiếm, bảo vệ nhà họ Ứng, tiêu diệt kẻ địch, giết!"

"Giết!"

Người của đội Long Kiếm cùng gầm lên, rút kiếm ra lao về phía Lâm Chính.

"Thầy, đừng mà..."

Long Thủ sợ đến mức tái mét mặt.

"Lùi sang một bên đi!"

Lâm Chính khẽ nói, lập tức rút châm bạc ra, lao về phía đám người kia.

Vèo vèo vèo vèo...

Châm bạc như sao băng, lao như bay về phía trước.

Nhưng...

Leng keng! Leng keng!

Tiếng động vang lên.

Nhìn lại những cây châm bạc kia, có thể thấy nó đều va vào áo giáp của đội Long Kiếm, tóe ra ánh lửa, sau đó rơi xuống đất, chẳng thể xuyên qua được áo giáp.

"Cái gì?"

Long Thủ kinh ngạc.

"Thần y Lâm, tôi biết châm bạc của cậu có thể xuyên qua được sắt thép, lúc trước khi đấu với Vương Y Hàn, tôi đã nghe nói châm bạc của cậu xuyên qua được sắt, có điều áo giáo của nhà họ Ứng chúng tôi được thiết kế đặc biệt, nó là kỹ thuật của đại sư Lỗ Ban thời cổ đại, mặc dù không làm từ thép, nhưng độ kiên cố vượt xa sắt thép, mấy cây châm bạc nhỏ bé của cậu chắc không dùng được rồi!", Ứng Bình Trúc cười nói.

Trong lúc ông ta nói, có mười mấy thanh kiếm đang đâm về phía Lâm Chính.

Cứ thế này Lâm Chính sẽ bị đâm nát bét mất...
Chương 557: Một châm gãy kiếm

Lâm Chính lập tức lách người. Nhưng đao kiếm dày như mưa, muốn tránh được hết cũng khó. Trong lúc cấp bách, Lâm Chính đã túm một người của đội Long Kiếm kéo chắn trước mặt mình.

Mấy thành viên khác của đội Long Kiếm nín thở, lập tức thu kiếm về. Lâm Chính thuận thế né qua một bên. Thế nhưng có những thành viên khác không nghĩ được nhiều như thế, cứ thế chém kiếm về phía trước.

Vụt!

Lưng của anh bị dính hai đường kiếm. Hai vệt máu xuất hiện.

“Cái gì?”, Long Thủ thất kinh.

Ứng Hùng, Ứng Phá Lãng bật cười ha hả.

“Ha ha. Tôi đã nói mà, thần y Lâm đâu có phải là mình đồng da sắt đâu".

“Giờ thì biết thế nào là đau đớn rồi nhỉ?”

“Nhìn đi, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ nát bấy nhầy thôi”.

“Đã cho cơ hội mà không biết trân trọng”.

Nhà họ Ứng chế nhạo, hỏ cười khẩy nhìn Lâm Chính. Người của đội Long Kiếm cuối cùng cũng không khiến họ thất vọng. Khiến họ tìm lại được sự tự tin.

Lâm Chính không nói gì, chỉ lùi lại tầm 7, 8 mét. Người của đội Long Kiếm đồng loạt giơ kiếm tạo thành một hàng và lao về phía Lâm Chính.

Rầm! Rầm…Tiếng bước chân vang cả không gian. Cả nhóm người giống như bức tường thành thu hẹp không gian của Lâm Chính.

Với tình huống này, Lâm Chính muốn tránh cũng khó. Bọn họ muốn băm vằm Lâm Chính không tha.

“Dừng tay”.

Long Thủ cảm thấy da đầu tê dại. Ông ta mặc kệ, cứ thế lao tới chắn trước mặt Lâm Chính. Thế nhưng…lúc này nào có ai chịu nghe lời của ông ta.

“Long Thủ, ông lùi lại”, Lâm Chính đẩy Long Thủ qua một bên.

“Thầy ơi…”

“Giao cho tôi là được”, Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người phía trước: “Tôi đã dám đứng ở đây thì đương nhiên là đã có sự chuẩn bị. Những người này không làm gì được tôi đâu”.

Sau lưng đã bị chém hai nhát rồi mà còn sĩ hão…đúng là điên rồi!

Long Thủ cũng cảm thấy á khẩu. Lâm Chính đưa tay về phía eo.

Vụt vụt…

Châm bạc được phóng ra ghim chính xác lên cơ thể anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bốc khói. Long Thủ phải lùi lại, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

“Y võ sao?”, Ứng Bình Trúc dường như nhận ra được điều gì đó bèn kêu lên.

“Giết!”

Người của đội Long Kiếm đã áp sát tới. Tất cả cùng hô vang. Mũi kiếm sắc nhọn như những con dã thú nhe nanh đang lao tới.

Thế nhưng…

Đúng lúc những lưỡi kiếm này giáng xuống thì Lâm Chính đột nhiên bước tới trước, đưa tay lên…Một đường sáng hình bán nguyệt được tạo ra từ tay anh.

Keng…keng…

Tiếng vũ khí bị gãy vang lên.Tất cả mọi người cùng sững sờ quay qua nhìn. Bỗng thấy kiếm của tất cả đều bị gãy. Mảnh gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng.

“Cái gì?”, cả hiện trường thất kinh.

“Kiếm….gãy rồi sao?”, Ứng Phá Lãng há hốc miệng với vẻ không dám tin.

“Không thể nào”, Ứng Hùng cũng hét lên.

Mọi người chỉ thấy Lâm Chính đưa tay lên mà kiếm đã gãy ngay lập tức. Thủ đoạn này khác nào ma quỷ chứ. Nếu mà có thể làm được như thế này thì có khác gì mình đồng da sắp, súng đạn bất phạm.

Người nhà họ Ứng đang đấu với ai vậy? Quái vật chắc? Lúc này bố con Ứng Hùng đều nghĩ như thế.

Ứng Bình Trúc cảm thấy có gì đó không ổn vội hét lên: “Đó không phải điều gì bất thường đâu, mọi người đừng lầm. Hắn dùng vật vũ khí đấy”.

“Vũ khí sao? Vũ khí gì vậy?”, Ứng Hùng bàng hoàng.

“Trong tay hắn rõ ràng không có thứ gì mà?”, Ứng Phá Lãng thất thanh.

“Không, hắn có dùng. Mọi người nhìn ngón tay hắn xem”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.

“Ngón tay sao?”

Đám đông vội vàng nhìn ngón tay của Lâm Chính. Lần này tất cả như bị sét đánh, há mồm trợn mắt với vẻ kinh ngạc toàn phần. Họ thấy một cây châm bạc giữa ngón tay của anh.

Lấp lánh!

Vậy đòn tấn công vừa rồi đã được Lâm Chính sử dụng cây châm bạc này ư!Anh..cầm một cây châm để chém đứt những thanh kiếm sắc nhọn kia sao?

“Cậu ta….đã làm thế nào vậy?”, Ứng Hùng lắp bắp.

Ứng Bình Trúc chau mày, cảm thấy tình huống thật tệ. Chỉ dùng một cây châm mà có thể đỡ được với kiếm sắc…Đây không còn thuộc phạm trù của Đông y nữa rồi. Dù là y võ thì cũng không thể nào.

“Sao? Kiếm pháp của nhà họ Ứng…chỉ có vậy thôi à?”, Lâm Chính vân vê cây kim trong tay, bình tĩnh nói.

“Chết tiệt!”

“Giết!”

Thành viên của đội Long Kiếm nổi giận gầm lên. Họ siết chặt kiếm trong tay lao về phía Lâm Chính. Nhưng lúc này Lâm Chính đã không còn giống trước đó nữa. Anh nhìn chăm chăm đám đông và bước tới.

Vụt.

Rồi anh đột nhiên biến mất. Lúc anh xuất hiện lại một lần nữa thì đã ở ngay trước mặt một thành viên của đội Long Kiếm rồi.

Tốc độ nhanh như điện xẹt.

“Á!”

Kẻ này nín thở, vội vàng chĩa mũi kiếm về phía Lâm Chính. Thế nhưng thanh kiếm chưa làm được gì Lâm Chính thì đã siết cổ người này, vặn mạnh.

Rắc!

Cổ của thành viên này như muốn nổ tung. Hắn run rẩy, buông thõng tay, thanh kiếm rơi xuống. Hắn lập tức chộp lấy tay anh và giãy giụa.

“Buông…buông tay”, hắn chật vật hét lên.

“Ứng Long Kiếm Trận!”

Những người khác tức giận, trực tiếp thi triển trận pháp, bao vây lấy Lâm Chính và tấn công anh.

Mặc dù kiếm trận được thi triển nhưng chỉ là một trận pháp tấn công đơn giản, không có tính thực tế. Lâm Chính liếc nhìn, chỉ lắc đầu hừ giọng: “Đây cũng gọi là kiếm trận sao? Đúng là sỉ nhục hai từ Ứng Long”.

“Tên khốn chết đi!”, đội trưởng đội Long Kiếm gầm lên, giương kiếm lao về phía trước.

Xung quanh Lâm Chính bị vây chặt không lối thoát. Thế nhưng anh chẳng quan tâm, chỉ ném tên mà mình đang siết cổ qua một bên.

Rầm! Tên này lập tức đập xuống đất.

Mặt đất rung chuyển. Nguồn sức mạnh tác động dội lên người những thành viên còn lại. Bọn chúng phòng vệ không kịp, cơ thể loạng choạng, suýt ngã. Lâm Chính chộp một tên khác, ném mạnh qua một bên.

Rầm.

Kẻ này giống như quả lưu đạn được ném ra, đập thẳng vào những kẻ còn lại rồi đập xuống đất, bất tỉnh.

Áo giáp của chúng gãy nát, có thể thấy là chúng đã phải chịu đòn tấn công vô cùng khủng khiếp.

Đám đông bàng hoàng. Những thành viên còn lại của đội Long Kiếm trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin.

Tên này là quái vật sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK