Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 658: Tôi đầu hàng rồi

“Mày chính là thần y Lâm?”.

Gã đầu trọc không tin nổi nhìn Lâm Chính, đầu óc hoảng loạn…

Nhưng nghĩ tới quyền vừa rồi của mình không đánh gục được người này, ông ta tức thì ý thức được điều gì, không dám do dự lập tức bóp cò.

Nhưng khi ông ta vừa cử động ngón tay…

“Á!”.

Gã đầu trọc kêu lên một tiếng, cánh tay run rẩy, súng trong tay rơi xuống đất.

Ông ta giơ tay lên xem, bấy giờ mới phát hiện ngón tay bóp cò của mình cắm một cây châm bạc.

“Là mày giở trò sao?”, gã trọc đầu nghiến răng nhìn Lâm Chính chằm chằm.

“Ai phái ông đến? Mục đích là gì?”, Lâm Chính phủi bụi trên người, bình tĩnh hỏi.

“Ha ha, mày hỏi nhiều thế làm gì? Người chết không cần phải biết nhiều như vậy”, gã trọc đầu cười nhạt, sau đó bước nhanh về phía Lâm Chính.

“Bên ngoài toàn là cảnh sát, ông không sợ sao?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Gan người này cũng lớn thật, ban ngày ban mặt mà đến thẳng đây bắt giữ con tin, còn định giết mình…

Đúng là vô pháp vô thiên!

Nào ngờ gã đầu trọc cười lớn, không cho là đúng: “Chuyện này thì mày không hiểu rồi, dù tao bị bắt thì cũng sẽ có người cứu tao ra, tao sợ cái gì? Ngược lại, hôm nay tao phải lấy mạng của mày!”.

Gã đầu trọc không ra tay với Lâm Chính, mà kéo rèm cửa lại, tiếp đó vòng ra cửa chính, đóng cửa lại, lại còn khóa trái…

Trong nhà không ngừng vang lên tiếng cảnh sát hô hào khuyên can.

Nhưng gã đầu trọc không quan tâm.

Ông ta rút con dao găm quân đội từ thắt lưng ra, mặt tươi cười, đi về phía Lâm Chính.

Trên gương mặt tràn ngập vẻ dữ tợn.

“Tôi khuyên ông vẫn nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi đi”, Lâm Chính nói.

“Kiếp sau đi, kiếp sau còn gặp lại mày, tao chắc chắn sẽ trả lời mọi thứ mày muốn biết”, gã đầu trọc cười nói, đột nhiên bước nhanh tới, như rắn độc ra khỏi hang, nhanh chóng tiếp cận Lâm Chính, đâm mạnh một dao về phía anh.

Mũi dao sắc bén nhắm thẳng vào tim Lâm Chính.

Vừa ra tay là sát chiêu.

Điều khó tin hơn là động tác của gã đầu trọc cực kỳ nhanh, hoàn toàn không phải thân thủ mà người bình thường có thể có được.

Người luyện võ!

Vẻ mặt Lâm Chính bỗng lạnh đi, chân lùi lại.

Gã đầu trọc đâm hụt một dao.

Nhưng… Lâm Chính phát hiện ngực áo mình vẫn xuất hiện một vết rách nhỏ, sau đó có một ít máu chảy ra.

“Khí?”.

Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

“Nghe nói mày là một y võ”, gã trọc đầu cười híp mắt, nói: “Đừng tưởng tao không còn súng thì trở thành kẻ vô dụng. Tao cũng từng giết qua y võ! Chỉ không biết y võ như mày có thể qua được mấy chiêu của tao!”.

Nói xong, gã đầu trọc điên cuồng xông lên, lại chĩa dao găm về phía Lâm Chính.

Động tác quỷ quyệt, cực kỳ hung ác!

Đây không phải dao găm bình thường, mà là dao găm được khí kình bao phủ.

Lâm Chính không ngờ nội gia công của gã đầu trọc đã luyện đến mức khí kình phóng ra ngoài, đáng sợ đến mức nào.

E rằng trình độ võ học của ông ta còn cao hơn cả Tư Mã Sóc Phương!

Rốt cuộc là ai mà lại phái một cao thủ như vậy đến đối phó mình?

Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng, bỗng nhấc tay lên.

Vù vù vù vù…

Mấy cây châm bạc bay ra từ đầu ngón tay anh, bắn về phía gã đầu trọc.

Nhưng dường như gã đầu trọc đã có chuẩn bị trước, vung dao găm trong tay cực kỳ linh hoạt.

Keng! Keng! Keng! Keng…

Những cây châm bạc đó đều bị ông ta chém gãy.

Đồng tử của Lâm Chính lập tức co lại.

Gã đầu trọc sử dụng tất cả sức lực, lại đâm một dao tới.

Lâm Chính đưa tay bắt lấy, túm chặt cổ tay của gã đầu trọc, ngăn chặn dao găm của ông ta hạ xuống.

Nhưng con dao găm sáng như tuyết lại rung lên, mũi dao sắc bén hạ xuống từng chút một, ngay sau đó đâm vào vai Lâm Chính.

Không hay!

Sức lực của gã đầu trọc lại lớn đến mức không thể tin nổi.

Ông ta không chỉ là người luyện võ, mà còn là một người luyện võ không tầm thường. E rằng tốc độ, sức lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới tông sư của nội gia công!

Đây chắc chắn không phải là một sát thủ bình thường.

Vẻ mặt Lâm Chính nghiêm nghị, đột nhiên dùng sức, nhưng không thể đẩy gã đầu trọc ra.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên cầm một cây châm bạc lên, đâm vào vai mình.

Trong nháy mắt, gã đầu trọc bị đẩy văng ra ngoài, đập vào bờ tường ở không xa.

Ầm ầm!

Vách tường bị nứt ra.

Gã đầu trọc ngã ngửa, chật vật vô cùng.

“Nói, rốt cuộc là ai sai ông tới đây?”.

Lâm Chính gỡ cây châm bạc đó xuống, lại châm vài kim vào người mình, sau đó cất bước đi về phía gã đầu trọc.

“Tao nói cái bà nội mày!”, gã đầu trọc gào lên, lại nhào tới, dao găm giống như răng nanh của rắn độc, vô cùng đáng sợ.

Vù vù vù…

Châm bạc lại bay ra, hơn nữa không hề có gì bất ngờ, lại bị gã đầu trọc chém rơi hết xuống đất.

Nhưng dao găm vẫn không dừng lại, nắm đấm của Lâm Chính lại tung ra.

Hơi thở của gã đầu trọc run rẩy, hai tay đan xen định đỡ một quyền đó.

Nhưng giây sau, quyền chợt biến thành chưởng, vững vàng nắm chặt cánh tay gã đầu trọc, sau đó Lâm Chính đột ngột dùng sức.

Rắc.

Tiếng xương cốt nứt gãy vang lên.

“Á!!”.

Gã đầu trọc kêu lên thảm thiết.

“Nói đi, ông còn không nói thì không còn cơ hội nữa rồi!”, sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, cất giọng trầm thấp.

“Hóa ra… y võ của thần y Lâm lại lợi hại như vậy. Ha ha, thú vị thú vị, xem ra Tư Mã Sóc Phương bại dưới tay mày không hề oan uổng”, gã đầu trọc đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi, nhưng trên miệng vẫn nhếch lên nụ cười.

“Tư Mã Sóc Phương? Ông là người nhà Tư Mã phái đến?”, ánh mắt Lâm Chính dao động, nghiêm túc hỏi.

Lúc này, gã đầu trọc lại không nói gì.

Sắc mặt Lâm Chính lập tức nghiêm nghị, vừa định bức hỏi gã đầu trọc, lại nghe gã đầu trọc hét lên: “Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng rồi! Tôi thả con tin rồi đây!”.

Tiếng hét này ông ta dùng hết sức hét lên.

Khi tiếng hét vừa dứt…

Ầm!

Cửa lớn bị đá ra, nhiều cảnh sát xông vào trong, vô số họng súng chĩa về phía này.

Lâm Chính sững sờ, vô thức thả tay ra.

Cảnh sát lập tức xông tới, khống chế gã đầu trọc, cũng giữ chặt Lâm Chính.

Tới lúc này, Lâm Chính chợt hiểu ra.

Sở dĩ gã đầu trọc huênh hoang, làm cảnh sát chú ý như vậy là để cảnh sát bắt ông ta, tránh bị Lâm Chính xử trí.

Ông ta không hề lỗ mãng, mà là để lại đường lui cho mình!

Nếu bị Lâm Chính xử lý thì kết cục sẽ giống như Tư Mã Sóc Phương.

Gã đầu trọc không phải kẻ ngốc, ông ta biết thần y Lâm không dễ chọc nên mới để lại chiêu này.

Ông ta hi vọng cảnh sát cứu ông ta.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng.

Gã đầu trọc đã phá lên cười ha hả.

“Thần y Lâm, hãy đợi đấy, hãy đợi đấy! Vở kịch này vẫn còn chưa diễn xong, chúng ta vẫn còn có thể chơi tiếp, ha ha ha ha…”, gã đầu trọc điên cuồng cười lớn, sau đó bị đưa đi.

Lâm Chính không lên tiếng, nhưng sự dữ tợn trong mắt càng rõ rệt hơn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, gã đầu trọc là do gia tộc Tư Mã phái đến đây!

Xem ra thế gia Tư Mã muốn dồn anh vào chỗ chết.

“Này là các ông ra tay trước đấy, không trách tôi được!”, Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đất, lẩm bẩm…
Chương 659: Mượn đấy

Anh ra khỏi công ty, Tô Nhu và thư ký lập tức chạy tới.

“Lâm Chính, anh không sao chứ?”.

Tô Nhu kéo cánh tay Lâm Chính, vội hỏi.

Gương mặt của cô cực kỳ nhợt nhạt, vành mắt đỏ lên, đôi mắt long lanh nước, thật sự nhìn mà thương xót.

“Anh không sao, mọi người vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính cười hỏi.

“Sao… Sao anh lại ngốc như vậy!”, Tô Nhu che miệng, nhìn vết máu nơi ngực Lâm Chính, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cô chưa từng nghĩ trong tình huống đó Lâm Chính lại không do dự lao đến cứu mình, dù tên côn đồ đó có mang dao, có súng…

Người này… không nghĩ tới bản thân sao?

Người này… không sợ nguy hiểm?

Tô Nhu vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, vừa nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp.

Cô phát hiện dường như mình luôn nhìn lầm người này.

Anh là người vô dụng sao?

Không phải.

Anh cũng là người có máu có thịt.

Hơn nữa… anh còn dũng cảm hơn đa số người.

Có lẽ từ ban đầu, anh đã bị rất nhiều người hiểu lầm…

“Con gái à”.

Lúc này, một giọng hét vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Nhu.

Cô giật mình, quay đầu nhìn thì thấy Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang vội vàng chạy tới.

“Mẹ!”.

Tô Nhu vội vàng lau nước mắt, hô lên.

Trương Tinh Vũ chạy tới ôm lấy Tô Nhu, nước mắt rơi xuống, gào khóc nức nở.

“Con gái mệnh khổ của mẹ, con không sao chứ? Con làm mẹ sợ chết mất! Rốt cuộc là đứa chết bằm nào, dám bắt cóc con gái đáng thương của mẹ? Hắn sẽ không được chết tử tế! Sẽ phải xuống địa ngục! Sinh con không có hậu môn không có mắt!”.

Trương Tinh Vũ vừa khóc vừa nguyền rủa gã đầu trọc.

“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”, Tô Quảng vội hỏi.

“Yên tâm đi bố, con không sao”, Tô Nhu vội vàng an ủi bố mẹ mình.

Trương Tinh Vũ quan sát Tô Nhu từ trên xuống dưới, tròng mắt đảo qua đảo lại quan sát kỹ càng, thấy Tô Nhu không bị thương mới yên tâm được một chút.

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt”, Tô Quảng cũng thở ra một hơi.

“Đi, con gái, chúng ta về nhà, mẹ nấu cơm cho con ăn, xoa dịu tinh thần con, sợ lắm phải không? Ngày mai chúng ta đi miếu bái Phật, xua đuổi vận xui”, Trương Tinh Vũ nghẹn ngào nói.

“Dạ được, nhưng mà bố mẹ, lần này đều nhờ vào Lâm Chính cả, nếu không có anh ấy, e rằng con…”.

“Lâm Chính?”.

Tô Nhu còn chưa nói xong đã bị Trương Tinh Vũ ngắt lời.

Bà ta liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng: “Con gái à, mẹ cảnh cáo con, từ hôm nay trở đi, mẹ không cho phép con có qua lại gì với tên vô dụng này nữa. Cậu ta không còn là con rể của nhà họ Tô chúng ta!”.

Bà ta vừa nói xong, Tô Nhu kinh ngạc biến sắc.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”.

“Nói gì? Bố con đã nói mọi chuyện với mẹ rồi! Con có biết thằng chó này đã làm cái gì không? Hai đứa còn chưa ly hôn, cậu ta đã vội vàng kiếm nhà tiếp theo, chuẩn bị cặp kè phú bà tiếp theo để tiếp tục ăn bám rồi!”, Trương Tinh Vũ chửi mắng.

Lâm Chính liên tục nhíu mày.

“Cặp kè phú bà? Ai?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.

“Còn là ai nữa? Không phải là Tô Dư chị họ con à? Thằng chó này không phải người. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nó thì hay rồi, lại chạy tới chuốc bùa mê thuốc lú cho Tô Dư, hại Tiểu Dư hai ngày nay cứ khóc lóc. Bác cả của con đang tức lắm, e là cũng hận cả chúng ta rồi!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ!”, Tô Quảng cũng không khỏi mắng mấy câu, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Tô Nhu sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó bừng tỉnh.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Lâm Chính không có quấn lấy Tô Dư, là con nhờ Lâm Chính giải quyết chuyện Tô Dư giúp đấy!”, Tô Nhu vội giải thích.

“Có thấy không? Con gái mẹ là Bồ Tát tâm thiện, đã đến lúc này rồi còn nói giúp thằng cặn bã đó. Mềm lòng lại còn tâm thiện! Giống mẹ!”, Trương Tinh Vũ cảm khái.

Hóa ra bà ta không hề tin.

Tô Quảng kéo Tô Nhu sang một bên, tận tình khuyên nhủ: “Con gái à, bố không biết vì sao con còn quan tâm Lâm Chính như thế, nhưng có lúc con phải học cách buông tay, hiểu chưa? Loại người như Lâm Chính không xứng với con! Cậu ta chỉ là đang lợi dụng con. Loại đàn ông không có chí khí như cậu ta, có gì đáng để con quan tâm? Nghe bố khuyên một câu, tìm cơ hội làm thủ tục ly hôn với cậu ta mau đi, biết chưa?”.

Tô Nhu á khẩu không nói nên lời.

Ngay cả người như Tô Quảng cũng xem thường Lâm Chính… đủ để thấy Lâm Chính cho người ta ấn tượng xấu thế nào.

“Bố, mẹ, rốt cuộc hai người có nghe con nói không vậy? Chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, anh ấy không quấn lấy Tô Dư!”, Tô Nhu sắp bị bố mẹ mình làm tức điên, tâm trạng vô cùng kích động.

Trương Tinh Vũ thấy vậy vội nói: “Được rồi, bố mẹ biết rồi, Tiểu Nhu, con đừng kích động. Đi thôi, chúng ta về nhà!”.

“Về thì được, Lâm Chính cũng phải về với con!”, Tô Nhu nghiến răng, nghiêm túc nói với Trương Tinh Vũ.

“Con cho thằng vô dụng đó đến làm gì? Nói tới, khi nào hai đứa làm thủ tục ly hôn? Bây giờ Cục Dân chính vẫn còn đang mở cửa, hay là hai đứa đi ngay luôn đi?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày.

“Không ly hôn! Con không ly hôn! Bố mẹ càng nói như vậy, con càng không ly hôn!”, Tô Nhu tức giận đến run người, lớn tiếng hét.

“Con gái…”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều sửng sốt.

Tô Nhu quay người, kéo Lâm Chính lên xe của mình, lái xe rời đi.

Hai vợ chồng Tô Quảng hô gọi một lúc lâu cũng vô dụng.

Trên đường đi, Tô Nhu không nói tiếng nào, mắt đỏ lên, tay siết chặt vô lăng.

Xe ô tô lái thẳng đến bên bờ sông mới dừng lại.

Tô Nhu đi đến bờ sông, nhìn ra sông lớn, ánh mắt sâu xa.

“Đừng để cảm lạnh”, Lâm Chính cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.

“Vết thương của anh…”, Tô Nhu muốn nói lại thôi.

“Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, đừng quên anh cũng là bác sĩ, anh biết chừng mực”.

“Ừ…”, Tô Nhu khẽ cắn môi, nhìn gương mặt Lâm Chính, trong lòng khẽ động.

Không biết vì sao cô nhận ra Lâm Chính không còn đáng ghét như trước.

Hôm nay mình bị làm sao vậy?

Hiệu ứng lẫn lộn kích thích sao?

Tô Nhu xoa hai má, hơi nghi hoặc.

Có lẽ chỉ là nhất thời thương xót…

Két!

Lúc này, một chiếc xe Maserati đột nhiên dừng sau lưng hai người, tiếng phanh gấp kéo suy nghĩ của hai người trở về hiện thực.

Tô Nhu và Lâm Chính nhìn ra sau.

Đây là Maserati mới nhất, biển số còn chưa treo.

Sau khi xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên tay chân luống cuống bước xuống khỏi xe.

“Bác cả?”.

Tô Nhu nhìn rõ người đến, lập tức lên tiếng.

Hóa ra người đến là… mẹ của Tô Dư, Lưu Mãn San!

“Tiểu Nhu, quả nhiên cháu ở đây, bác đã bảo nhìn thấy xe cháu lái về phía này mà. Mẹ cháu mới gọi điện cho bác! Đi thôi, quay về, đừng để mẹ cháu lo!”, Lưu Mãn San hơi mất kiên nhẫn nói với Tô Nhu.

“Nhưng… Bác cả, chiếc xe… chiếc xe này ở đâu ra vậy?”, Tô Nhu khó tin nhìn chiếc Maserati ở trước mặt, lắp bắp hỏi.

“Đương nhiên là bác mua chứ đâu! Sao, đẹp không?”, Lưu Mãn San đắc ý hỏi.

“Bác mua?”.

Tô Nhu suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài, cô ngơ ngác nhìn Lưu Mãn San, khó hiểu hỏi: “Bác lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”.

“Mượn đấy!”, Lưu Mãn San cười đáp.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK