Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dư và Lưu Mãn San đầu óc ong ong, trở nên trống rỗng. Cả hai tưởng là mình nghe nhầm.

Nhất là Lưu Mãn San, cả người bà ta tưởng như ngất đi được. Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng đứng dậy, run rẩy chỉ về phía nhân viên giám định: “Tiểu Lý, cháu…cháu đừng nói linh tinh. Cái gì mà Phaeton chứ? Cái này là cái gì vậy…Cháu…đừng lừa cô, nếu không cô sẽ không tha cho cháu đâu đấy!”

“Cô Lưu, cháu không hề nói linh tinh. Nếu không tin thì cô nhìn sau xe mà xem”, người giám định nói. Hai người lập tức chạy ra sau xe.

“Sao rồi?”

“Phía dưới đó có phải có logo chữ cái không ạ?"

“Đúng vậy…đây là gì thế?”, Lưu Mãn San sững sờ.

“Cô Lưu, cô chưa nghe câu nói 'không sợ Benz và Land Rover, chỉ sợ có chữ cái' sao? Tức là nói chiếc Phaeton này đó. Cô đừng thấy vẻ ngoài tầm thường mà nhầm, cô có thể xem nội thất bên trong. Tất cả đều được làm từ da thật và gỗ cổ đó. Rồi nhìn cách bố trí của chiếc xe nữa. Cô nghĩ xem 20 nghìn tệ có mua nổi không? Hơn nữa, chiếc này không phải Phaeton thông thường.Cháu thấy nó là phiên bản kỷ niệm đấy, đã dừng sản xuất lâu lắm rồi. Giá cao bao nhiêu cháu chưa cần nói tới, nhưng chỉ riêng mấy chữ “phiên bản giới hạn’ thôi thì giá của nó đã năm trăm ngàn tệ không ngoa chút nào đó”, người nhân viên tên Tiểu Lý nói tiếp.

Lưu Mãn San nghe thấy thì như sét đánh ngang tai.Tô Dư cũng tái mét mặt, cơ thể loạng choạng.

Bác gái, xe này không phải của tôi mà của bạn tôi. Bác đá hỏng thì giờ đền thế nào đây?", Lâm Chính điềm đạm nói.

Lưu Mãn San run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính và nở nụ cười khổ sở: “Lâm Chính à, cậu…cậu nói xem nên làm thế nào…”

“Có tiền thì đền, không có thì…vào bên trong”, Lâm Chính chỉ vào trong đồn cảnh sát.

Lưu Mãn San lập tức tái mặt: “Lâm Chính, cậu…lẽ nào định kiện tôi sao?”

“Tôi nói rồi, đây không phải xe của tôi. Giờ bác đá hỏng, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Dù tôi không nói gì thì bạn tôi cũng sẽ truy cứu tới cùng. Bác đền tiền đi”, Lâm Chính hừ giọng.

Lưu Mãn San tay chân lạnh ngắt, run rẩy hét lên: “Lâm Chính…cậu phải nghĩ cách giúp tôi, tiền…cậu cũng phải trả một phần!”

“Tại sao?”

“Bởi…vì là xe cậu mượn. Huống hồ nếu như cậu không chọc tức tôi, thì…tôi sao có thể làm như vậy chứ?”, Lưu Mãn San lắp bắp nói.

“Bác đang cãi cùn đấy à? Nếu đã vậy thì chúng ta vào trong đồn xem trách nhiệm bên nào nhé”, Lâm Chính hừ giọng, quay người định đi vào trong.

“Đừng!”, Lưu Mãn San hét lên, lập tức lao tới giữ chặt tay Lâm Chính và kêu khóc: "Lâm Chính, cậu không thể như vậy được, nếu không tôi sẽ phải ngồi bóc lịch trong đó mất! Cậu tha cho tôi một lần đi…”

“Nói vậy có nghĩa là bác không có tiền để trả đúng không?”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Tôi…hiện tại không có được từng đó. Cậu có thể giãn cho tôi một khoảng thời gian không?”, Lưu Mãn San mếu máo.

“Cũng được. Nhưng mọi chuyện phải được thực hiện theo trình tự. Tôi vẫn phải báo án. Ngoài ra tôi còn phải thông báo cho công ty bảo hiểm để xác nhận lại. Yên tâm, tôi sẽ cho bác thời gian để bồi thường. Nếu như trong thời gian quy định không hoàn đủ thì tôi sẽ có hành vi cưỡng chế, vào trong đó ngồi là điều không tránh khỏi đâu”, Lâm Chính điềm nhiên nói.

Lưu Mãn San gật đầu như người mất hồn. Bà ta đồng ý với cách của Lâm Chính. Vì bà ta không còn lựa chọn nào khác.

Tô Dư dựa vào xe, cả người như mất hết sức lực. Một gia đình đang yên đang lành mà bị Lưu Mãn San làm thành ra thế này.

“Con gái…”, bà ta dè dặt kêu lên.

Thế nhưng Tô Dư chẳng thèm quan tâm. Cô chỉ cúi đầu, thất thần. Lưu Mãn San cảm thấy xấu hổ lắm.

Lâm Chính báo án xong thì cảnh sát lập tức xem camera. Sau khi xem xong, Lưu Mãn San đành phải viết một biên bản cùng với tiền sửa chữa xe lên tới hai trăm bốn mươi nghìn tệ.

Tự dưng mất một khoản tiền lớn như vậy, Tô Dư cảm giác như sắp chết tới nơi. Lưu Mãn San lau nước mắt.

“Đi tôi Tô Dư, chúng ta về nhà”, ra khỏi đồn, Lâm Chính kéo cửa xe và nói. Lưu Mãn San tức giận giậm chân nhưng không nói được lời nào, cứ thế chạy đi.

Tô Dư không hề đuổi theo. Cô ta do dự một lúc rồi bước lên xe. Chiếc xe khởi động máy, chạy về hướng nhà Tô Dư.

“Đừng quá lo lắng. Tiền này tôi sẽ nói với bạn tôi, có lẽ họ sẽ không tìm tới mẹ cô đâu. Tôi làm vậy chẳng qua là muốn giáo huấn cho bà ấy một bài học”, Lâm Chính vừa xoay vô lăng vừa nói.

“Không Lâm Chính, phải đền bao nhiêu thì đền từng đó, nhà em sẽ chịu trách nhiệm”, Tô Dư lắc đầu, nói bằng giọng chua chát: “Dù sao thì cũng đã nợ nhiều tiền như vậy rồi, thêm hai trăm ngàn tệ cũng chẳng sao”.

“Vậy à…”

“Chỉ là…em thật sự thất vọng về mẹ”, Tô Dư đột nhiên co dúm người, úp mặt vào bàn tay khóc thút thít.

Bất kỳ ai bị rơi vào trường hợp này cũng muốn sụp đổ mà thôi. Lâm Chính liếc nhìn cô ta và lắc đầu: “Bà ấy là bà ấy, cô là cô. Bà ấy lựa chọn sống theo cách đó là quyết định của bà ấy. Cô đừng vì vậy mà đau lòng. Điều cô cần làm là sống như mình muốn, không được tùy tiện. Vậy là được rồi”.

“Lâm Chính, xin lỗi…”

“Không cần xin lỗi, không phải lỗi của cô. Cô không đáng phải chịu mọi thứ”, Lâm Chính nói.

Tô Dư chỉ cúi gằm xuống, không nói gì. Cô ta không đáng phải chịu đựng nhưng lại phải làm thế. Dù sao cũng là cái số cả rồi.

Chiếc xe nhanh chóng về tới nhà họ Tô. Nhà của bọn họ đã được gửi tới công ty môi giới rồi. Tô Dư chuẩn bị dọn tới ở tại công ty của Tô Nhu sau đó sẽ từ từ tìm phòng trọ.

Nhà họ Tô lúc này chỉ còn bốn bức tường và nợ ngập đầu. Hai người xuống xe, bỗng có một bóng hình bước tới.

“Cuối cùng các người cũng về. Còn không về thì tôi cũng hết kiên nhẫn rồi!”

Nghe thấy giọng nói này Tô Dư và Lâm Chính đều giật mình, họ quay qua nhìn thì thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc váy màu đỏ bước tới. Cô gái tầm 16 tuổi, trông đẹp như tượng tạc và vô cùng đáng yêu.

“Em gái, em là ai vậy?”, Tô Dư tỏ vẻ khó hiểu.

“Em gái à?”

Cô gái hừ giọng, khoanh tay mỉm cười: “Cô mới là em gái thì có!”

“Hả…”, Tô Dư á khẩu, lập tức hỏi: “Chúng ta biết nhau sao?”

“Trước thì không, bây giờ thì có. Cô là Tô Dư phải không? Tôi chính là chủ tịch của công ty bảo vệ U U – Huyết U U. Chắc cô nghe tên công ty của tôi rồi chứ?”, cô gái cười nói.
Chương 732: Tôi muốn giẫm chết thì giẫm chết

Chủ tịch công ty bảo vệ U U?

Hai người giật mình.

Lâm Chính còn tưởng mình là chủ tịch trẻ tuổi nhất, không ngờ hôm nay còn gặp được con nhóc còn nhỏ tuổi hơn mình.

“Cái gì?”, Tô Dư khẽ há miệng, không tin nổi nhìn cô bé kia: “Cô chính là chủ của công ty bảo vệ kia? Cô… cô trẻ như vậy?”.

“Trẻ thì đã sao? Chẳng lẽ mở công ty bảo vệ còn quy định tuổi tác hay sao?”, Huyết U U hỏi ngược lại.

“Chuyện đó…”, Tô Dư lập tức không nói nên lời.

“Cô U U, cô tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Chuyện gì? Ha, các người nợ tôi mấy triệu tệ, anh nói xem tôi tìm các anh là có chuyện gì?”, Huyết U U cười nhạt nói.

“Cô U U, chuyện giữa chúng ta không phải giải quyết rồi sao? Còn khoản nợ, trong thời gian ngắn nhà chúng tôi cũng không thể trả được nhiều như vậy. Luật sư Liên kia nói ngày trả nợ chưa xác định, đợi xác định rồi sẽ bàn thỏa thuận. Bây giờ cô U U lại đến đòi tiền chúng tôi, làm sao tôi đưa cô được đây?”, Tô Dư nói đầy bất lực.

“Tôi biết cô không trả nổi tiền, tôi cũng biết cô không có tiền, cho nên tôi mới đến đây”, Huyết U U khẽ cười nói.

“Cô U U, cô nói vậy là ý gì?”, Tô Dư khó hiểu hỏi.

“À, tôi cho cô con đường kiếm tiền, cô có muốn làm không?”, Huyết U U khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Dư.

Tô Dư biến sắc: “Lần trước cũng có người của cô gọi điện cho tôi, chẳng lẽ là quay loại phim đó? Tôi nói cô hay, nếu là quay loại phim đó thì bỏ đi! Tôi không quay đâu, cô từ bỏ ý định đi!”.

“Vậy thì tiếc quá, vóc dàng khuôn mặt cô, cộng thêm danh tiếng của cô, không quay thì tổn thất lớn. Nhưng không sao, không quay phim thì cô chơi với tôi vài ngày, mấy triệu tệ đó tôi sẽ coi như cô trả xong, thế nào?”, Huyết U U cười hi hi nói.

Dứt lời, hai người đều sửng sốt.

“Chơi với cô vài ngày là được?”, Tô Dư hơi dao động, vội hỏi: “Chơi cái gì với cô?”.

“Ha ha, đương nhiên là chơi trò hay rồi”, Huyết U U liếm môi, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.

Tô Dư rùng mình, cảm giác không tốt lắm, bèn lắc đầu, cẩn thận nói: “Tôi hi vọng cô có thể nói rõ ra, nếu không nói rõ ràng, tôi… tôi chắc là không đồng ý được đâu”.

“Ha, cô nhát gan vậy à? Được, tôi sẽ nói cho cô vậy. Gần đây tôi đang thiếu một công cụ, công cụ để luyện công. Nếu cô đồng ý làm công cụ luyện công cho tôi thì tôi sẽ xóa nợ cho cô, thế nào? Yên tâm, cô sẽ không chết đâu, cùng lắm là cụt cái tay cái chân, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm. Nhưng tôi nghĩ, mất tay mất chân cũng tốt hơn là gánh mấy triệu tệ trên lưng đúng không?”, Huyết U U mỉm cười nói.

Hai người biến sắc.

“Thế… Thế sao được?”, Tô Dư sợ hãi.

“Lấy người sống để luyện công? Cô luyện cái gì?”, Lâm Chính hỏi.

“Liên quan gì đến anh? Anh là người nhà của Tô Dư à?”, Huyết U U liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh thường hỏi.

“Tôi là em rể cô ấy”.

“Ha, thế à? Nếu đã như vậy, anh có đồng ý chơi cùng tôi mấy ngày thay Tô Dư không?”, Huyết U U hỏi: “Chỉ cần chơi với tôi mấy ngày xong, nợ coi như xóa hết”.

“Tôi sẽ không chơi với cô, không chỉ tôi mà Tô Dư cũng vậy. Mấy triệu tệ của cô, chúng tôi sẽ trả lại cho cô nhanh thôi, cô cũng đừng lấy nó ra áp đặt chúng tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Huyết U U nghe vậy lập tức nổi giận.

Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, các người nghĩ các người là cái thá gì? Tôi đến đây cho các người cơ hội là đã nể mặt các người lắm rồi, các người lại dám từ chối tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì!”.

Tô Dư tức giận, nghiến răng nói: “Cô U U, nếu không có chuyện gì khác thì xin mời đi cho!”.

“Được! Tốt lắm! Tô Dư, đó là cô nói đấy nhé, cô đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Ở trong mắt tôi, cô chỉ là một con kiến! Tôi muốn giẫm chết thì giẫm chết! Nhưng cô yên tâm, trước khi tôi giẫm chết cô, tôi sẽ giẫm chết con kiến là anh ta trước đã!”.

Huyết U U giận quá mà cười, nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính mà nói. Sau đó cô ta quay người, đi về phía chiếc xe Bentley đỗ bên đường.

Chẳng mấy chốc, Huyết U U đã ngồi lên xe Bentley, nghênh ngang rời đi.

“Chết tiệt! Con nhỏ đó, tuổi không lớn mà sao tâm địa ác độc như vậy!”.

Tô Dư tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rất không vui.

“Tiểu Dư, thời gian này vẫn nên chú ý một chút. Tôi thấy thân hình bước đi, lời nói cử chỉ của Huyết U U này hơi khác biệt, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói.

“Lâm Chính, có phải cô ta bị bệnh thần kinh ko?”.

“Nếu là bệnh thần kinh thì càng tốt, chỉ sợ không phải”, Lâm Chính lắc đầu.

Tô Dư thở dài, tâm trạng rối bời đi về nhà mình.

“Lâm Chính, anh về đi, hôm nay em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước đã".

“Được, vậy thì cô nghỉ ngơi sớm đi, có chuyện gì gọi điện cho tôi”.

“Được”.

Tô Dư nói xong thì đi vào tòa nhà.

Lâm Chính quay người đi thẳng đến xe đỗ bên đường.

Huyết U U này đúng là kỳ lạ.

Luyện công?

Luyện công gì mà cần đến người sống? Là muốn tìm đối thủ luyện cùng sao?

Nhưng Tô Dư không biết võ, công ty bảo vệ toàn là người lành nghề cô ta không tìm, lại đi tìm Tô Dư là ý gì?

Lâm Chính lắc đầu, không nghĩ nữa.

Lên xe, nổ máy, đạp ga.

Xe ô tô chạy như bay đến Dương Hoa.

Nhưng lái một hồi…

Xoẹt!

Ghế lái phụ đột nhiên lóe lên tia lửa.

“Cái gì?”.

Lâm Chính nín thở, vội vàng dừng xe, kéo cửa xe lao ra ngoài.

Chỉ thấy mầm lửa đó lan ra với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ chiếc xe.

Xèo xèo xèo…

Trên đường phố khói mù mịt lan ra.

Người đi đường ở xung quanh đều vây lại xem, các tài xế lái xe đi ngang qua cũng không khỏi ló đầu ra xem.

Giao thông trên đường cái tắc nghẽn.

Có người gọi cứu hỏa, cũng có người gọi cảnh sát.

Một vài người nhiệt tình cầm bình chữa lửa phun vào đám lửa đang bốc cháy.

Chẳng mấy chốc, lửa lớn đã được khống chế, nhưng cả chiếc xe đã bị thiêu rụi.

Lâm Chính nhíu mày.

Có phải ngọn lửa này lan ra hơi nhanh không?

Hơn nữa, đang yên đang lành, sao xe lại tự bốc cháy?

Anh đi tới, quan sát chiếc xe đã cháy rụi chỉ còn khung xe. Chốc lát sau, dường như anh phát hiện ra gì đó.

“Đây là… xăng?”.

Điện thoại đột nhiên rung lên. Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, là một số lạ.

Anh do dự một lúc, vẫn nhấn nút nghe.

“Lâm Chính, thế nào? Vui chứ?”, trong điện thoại là tiếng cười lạnh lùng.

“Huyết U U?”, Lâm Chính nhận ra giọng nói này ngay lập tức.

“Trò chơi đã bắt đầu ngay từ khi các người từ chối tôi. Nếu anh không muốn chơi thì có thể đến công ty tôi tìm tôi ngay bây giờ. Anh đến thì chỉ thiếu chân thiếu tay, còn nếu anh không đến, vậy thì các người hãy hưởng thụ trò chơi này đi!”, Huyết U U ở đầu kia điện thoại cười nhạt, sau đó cúp máy thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK