Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Anna nói ra như vậy xong thì đầu dây bên kia lại chìm vào im lặng. Mà càng im lặng thì Anna càng cảm thấy không ổn. Tầm nửa phút sau, hội trưởng mới lại lên tiếng.

 

“Cô về Hiệp hội trước đi! Về rồi chúng ta nói chuyện”.

 

“Vâng hội trưởng”, Anna gật đầu, sau đó tắt máy.

 

“Cô Anna không sao chứ?”, Mã Hải đứng sau bèn hỏi. Ông ta được Lâm Chính gọi tới tiễn Anna.

 

“Không có gì, Mã Hải, ông về trước đi. Nói với thầy là Anna sẽ nhớ thầy lắm”, Anna cố nở nụ cười.

 

“Vâng cô Anna, chúc cô thượng lộ bình an”, Mã Hải nói.

 

Anna khẽ gật đầu, sau đó quay người rời đi. Mã Hải nhìn theo.

 

Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh…Anna ngồi trên máy bay mà cảm thấy không yên. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ thất thần.

 

Đợi sau khi máy bay đáp xuống sân bay Hill thì một chiếc xe Lincoln đã đỗ ngay trước đại sảnh đợi đón Anna. Cô ta giật mình, nhìn người đàn ông đeo kính đứng cạnh chiếc xe và tái mặt.

 

“Phó hội trưởng, mời lên xe”, người này lên tiếng và mở cửa xe.

 

Anna lẳng lặng bước lên. Người này chính là tài xế của hội trưởng. Tức là hội trưởng cử người đích thân tới đón cô ta…

 

Điều này có nghĩa là gì? Anna không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp…

 

Chiếc xe nhanh chóng đi tới tổng bộ của Hiệp hội. Đó là một trung tâm nghiên cứu y tế nằm ở ngoại ô. Anna tự mình bước tới phòng làm việc như thường ngày. Thế nhưng khi cô ta tới nơi thì phát hiện ra cửa phòng đã được mở sẵn.

 

“Chuyện…gì vậy?”, Anna nín thở, bước lên vài bước. Lúc này cô ta mới phát hiện ra phòng của mình đã được dọn sạch sẽ. Cả máy tính, tài liệu, đều đã bị dọn đi hết.

 

“Ôi chúa ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Anna kinh hãi kêu lên.

 

Cô ta lập tức hiểu ra và quay người chạy về phía phòng của hội trưởng. Những người cô gặp trên đường đều tái mặt, cúi đầu không dám bắt chuyện với cô ta. Rõ ràng là bọn họ đã biết được điều gì đó.

 

Rầm! Cửa phòng được Anna đẩy mạnh.

 

Trong phòng lúc này có rất nhiều người, tất cả đều là những nhân viên nòng cốt của Hiệp hội. Hội trưởng đang tổ chức một cuộc họp. Thấy Anna lao vào, tất cả cảm thấy không có gì bất ngờ. Nếu mà Anna không tới thì mới là lạ.

 

“Ramon anh làm cái gì vậy? Tại sao phòng của tôi lại thành ra như thế? Bị trộm sao? Tất cả sao không còn gì nữa?”, Anna bước tới trước mặt Ramon và đập bàn.

 

Thế nhưng người đàn ông tên Ramon vô cùng bình tĩnh. Anh ta nhìn cực phẩm trước mặt và điềm đạm nói: “Anna, cô đừng giận. Đồ của cô không phải mất trộm đâu mà trên thực tế tôi cho người lấy đi hết đấy”.

 

“Ôi chúa ơi, Ramon, anh điên rồi chắc? Không có tài liệu đó sao tôi có thể nghiên cứu ra thuốc mới được? Và cả máy móc mới nữa. Anh đang làm gì vậy?”, Anna như muốn phát điên.

 

Thế nhưng không đợi cô ta nói hết thì Ramon đã cắt lời: “Cô không cần phải nghiên cứu máy móc và thuốc mới nữa…”

 

Anna lập tức á khẩu, trợn tròn mắt nhìn Ramon bằng vẻ không dám tin.

 

“Ramon…ý của anh là gì?”, Anna run rẩy.

 

“Từ ngày hôm nay, cô không còn là người của hiệp hội nữa. Cô cũng không còn là người của viện nghiên cứu nữa. Chúng tôi hủy hợp đồng với cô”, Ramon nói.

 

Anna nghe thấy vậy thì tái mặt, cả người loạng choạng lùi về sau. Một lúc sau, cô ta lao lên với khuôn mặt méo mó, túm chặt cổ áo Ramon và lôi anh ta ra ngoài. Đám đông giật mình, vội vàng lao lên ngăn lại.

 

“Tên khốn này! Tôi từ 16 tuổi đã làm việc ở viện, vì nghiên cứu thuốc mới mà tôi đã đã ở đây cả 10 năm rồi. 10 năm rồi đấy. Vậy mà anh dám đuổi tôi ra khỏi Hiệp hội sao? Dám đuổi ra khỏi viện nghiên cứu nữa à? Ramon, đồ nuôi ong tay áo này, tôi phải giết chết anh!”

 

Anna đã mất kiểm soát hoàn toàn. Cô ta không khác gì phát điên. Thế nhưng Ramon chỉ thể hiện vẻ vô cảm. Ai cũng biết Anna sẽ hành xử như thế.

 

Vì thuốc mới mà cô ta đã dành trọn cả thanh xuân ở đây. Một cô gái xinh đẹp như vậy mà từ bỏ thanh xuân để vùi mình nghiên cứu thì chẳng phải là lãng phí lắm sao. Thế nhưng cô ta chưa bao giờ hối hận.

 

Mục đích của cô ta là muốn nghiên cứu ra thuốc có thể chống lão hóa. Vì loại thuốc này mà cô đã bỏ ra biết bao công sức, mồ hôi và nước mắt. Thế nhưng lúc này một câu nói của Ramon mà bắt cô từ bỏ tất cả, khiến bao nhiêu nỗ lực của cô ta đổ xuống sông xuống biển hết như thế đấy à?

 

Thế thì sao cô ta có thể bình tĩnh cho được?

 

“Anna bị điên rồi, lập tức đưa tới bệnh viện khám bác sĩ”, Ramon nói bằng vẻ vô cảm. Ánh mắt anh ta lạnh như băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK