Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ly rượu vỡ tan, quán bar trở nên hỗn loạn.

Không ít khách khứa của quán bar nhìn sang chỗ ly rượu bay đến.

Đó là vị trí khách VIP nằm ở bên phải quán bar.

Ở chỗ ngồi có nhiều thanh niên nam nữ, ai nấy ăn mặc hở hang, thời thượng.

Lúc này, dường như bọn họ đang tranh cãi gì đó, một trong các cô gái ôm mặt, miệng có máu, trông giống như bị tát.

“Tiểu Mai!”, Tô Nhu sửng sốt, vội vàng bước nhanh đến.

“Tiểu Nhu, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”, cô gái đang ôm mặt nhìn thấy Tô Nhu đi đến, lập tức mừng rỡ, vội vàng tiến tới, kích động la lên.

Lâm Chính không đi theo mà quan sát xung quanh, dò xét mỗi một vị khách ở đây.

Một lúc sau, điện thoại vang lên.

Lâm Chính bấm nút nghe.

“Thế nào?”.

“Chủ tịch Lâm, chúng tôi đã điều tra xung quanh, quanh đây không có người của nhà họ Kiều!”.

“Vậy còn khách của quán bar?”.

“Chúng tôi đang coi camera, nếu phát hiện có gương mặt lạ nào chưa từng tới quán bar trước đây, chúng tôi sẽ đưa bọn họ đi ngay. Bây giờ người của chúng tôi đã trà trộn vào quán bar. Cậu Lâm, một khi có chuyện gì, chúng tôi sẽ tiến hành xử trí ngay”.

“Được!”.

Lâm Chính cúp máy.

Một lát sau.

Tô Nhu ở bên kia nhanh chân bước tới.

“Lâm Chính, trên người anh có mang theo tiền không?”, Tô Nhu hỏi.

“Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Bạn em vừa mới uống rượu không cẩn thận làm ướt quần áo một người. Bộ quần áo đó trị giá ba mươi nghìn tệ, bây giờ đang đòi bạn em đền tiền. Người đó chỉ lấy tiền mặt, nhưng trên người em không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, anh xem trên người anh có bao nhiêu tiền mặt? Có thì cho em mượn trước, đợi vài bữa em chuyển lại cho anh”, Tô Nhu nói.

“Tiền mặt?”, Lâm Chính nhíu mày: “Bây giờ làm gì có ai đem tiền mặt theo bên người? Không phải ai cũng dùng điện thoại chuyển khoản thanh toán hết sao?”.

“Em cũng thấy lạ, bạn em không đủ tiền, em nói chuyển khoản cho anh ta, anh ta khăng khăng không chịu. Hay là thế này, Lâm Chính, anh cầm thẻ ngân hàng của em, đi tới máy ATM gần đây rút tiền mặt”, Tô Nhu nói, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa qua.

“Được”, ánh mắt Lâm Chính khẽ dao động, gật đầu.

Tô Nhu quay người trở về chỗ đám nam nữ kia, nói gì đó với họ.

Lâm Chính đi đến góc cua, đưa thẻ cho người áo đen từ bên cạnh đi tới.

Người áo đen lập tức chạy đi.

Khoảng mười phút sau, người áo đen đưa một xấp tiền mặt và thẻ cho Lâm Chính, Lâm Chính cầm lấy tiền mặt đi về phía Tô Nhu.

“Này, tiền mặt đến rồi, lần này bạn tôi có thể đi được chưa?”, Tô Nhu đưa tiền mặt ra trước mặt người đó, lên tiếng.

Thanh niên nhuộm tóc màu xanh lam, đeo bông tai ở trước mặt liếc nhìn Tô Nhu, hừ một tiếng: “Chừng này làm sao đủ?”.

“Sao lại không đủ? Không phải anh nói đền anh ba mươi nghìn tệ sao? Anh tự mình đếm xem, đây là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, không thiếu đồng nào!”, Tô Nhu nóng nảy nói.

“Đây chắc là ba mươi nghìn tệ tiền mặt, tôi tin, nhưng… bây giờ không đơn giản chỉ là đền ba mươi nghìn tệ nữa rồi”, thanh niên cười nhạt nói.

“Anh có ý gì? Không phải trước kia anh nói đền ba mươi nghìn tệ thì để tôi đi hay sao?”, cô gái tên Tiểu Mai sốt ruột.

“Ha, đó là cái giá trước đây, các người kéo dài thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ không nên trả cho tôi chút lãi hay sao?”.

“Lãi? Vậy anh muốn bao nhiêu?”, Tô Nhu nghiến răng hỏi.

“Đưa thêm ba mươi nghìn tệ là được!”, thanh niên nhún vai.

“Anh… Anh rõ ràng là đang bắt chẹt!”, Tô Nhu tức giận, nói với Tiểu Mai: “Tiểu Mai, báo cảnh sát luôn đi cho xong! Nên đền thế nào, đền bao nhiêu, chờ cảnh sát đến không phải sẽ biết hay sao?”.

“Không… đừng, Tô Nhu, nếu cậu báo cảnh sát, mình… mình chắc chắn sẽ vào tù…”, Tiểu Mai muốn nói lại thôi, vội ngăn cản.

Thật ra Tô Nhu hiểu ý của Tiểu Mai.

Nếu thật sự báo cảnh sát, Tiểu Mai cũng sẽ gặp rắc rối, phải biết rằng cô ấy cũng không sạch sẽ.

Những cô gái thích đến quán bar chơi sao có thể không nhiễm mấy thứ đó? Cô ta cũng không phải vào tù lần đầu, nếu còn bị bắt vào đó, không biết sẽ bị nhốt bao lâu. Vì vậy, cô ta thà nói chuyện riêng cũng sẽ không muốn gọi cảnh sát đến.

Có lẽ phía bên kia cũng nắm bắt tâm lý này của cô ta nên mới dám trắng trợn như vậy.

Nếu không, sao Tô Nhu lại đồng ý đền ba mươi nghìn tệ?

Tô Nhu rất đau đầu, hỏi: “Tiểu Mai, cậu muốn thế nào? Trả thêm ba mươi nghìn tệ sao?”.

“Trả ba mươi nghìn tệ thì ba mươi nghìn tệ. Tiểu Nhu, cậu yên tâm, mình sẽ trả lại cho cậu nhanh thôi”, Tiểu Mai năn nỉ.

Tô Nhu do dự một lúc, sau đó nặng nề thở dài, bất lực nói: “Tiểu Mai, cậu thật sự nên thay đổi rồi”.

Thật ra Tô Nhu không thích cách sống của người bạn này, nhưng hai người từ nhỏ đã lớn lên ở cùng một tiểu khu, xem như là bạn từ thuở nhỏ. Hơn nữa, bản tính của Tiểu Mai cũng không xấu, thỉnh thoảng cũng thổ lộ tâm sự với cô, mỗi lần xảy ra chuyện Tô Nhu luôn chạy tới giúp đỡ ngay.

Nhưng Tô Nhu giúp được một hai lần, không thể giúp hết lần này tới lần khác.

Hơn nữa, bản thân Tô Nhu cũng không có nhiều tiền, trong thẻ của cô chỉ có năm mươi nghìn tệ, bây giờ rút ba mươi nghìn, chỉ còn lại hai mươi nghìn, không đủ.

“Tiểu Mai, trong thẻ của mình chỉ còn hai mươi nghìn tệ…”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Ơ… Tô Nhu, cậu có thể hỏi mượn người khác một ít không?”.

“Đêm hôm ai cũng ngủ cả rồi, đột nhiên gọi điện mượn tiền e là không hay lắm…”.

“Tiểu Nhu, cậu thấy chết mà không cứu sao…”.

“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, mình gọi cho Lạc Thiên xem…”, Tô Nhu bất đắc dĩ nói.

“Được, Tiểu Nhu, cậu thật là tốt với mình”, Tiểu Mai vui mừng không thôi, ôm Tô Nhu nói.

Lạc Thiên cũng tính là sảng khoái, nhanh chóng chuyển tiền tới. Tô Nhu lại đưa cho Lâm Chính đi rút, Lâm Chính lại sai người rút ba mươi nghìn tệ, đưa cho thanh niên kia.

Đám thanh niên nhếch mép, cũng xem như dừng ở đây.

“Không tệ, cô gái xinh đẹp này quả nhiên sảng khoái. Nếu người đẹp đã đưa đủ tiền rồi thì chuyện này coi như qua, chúng ta đi thôi”.

Nói xong, mấy người họ lập tức rời đi.

“Tiểu Mai, chúng ta về thôi”, Tô Nhu nói.

“À… Tiểu Nhu, cậu về trước đi, mình… mình về muộn một chút…”, sắc mặt Tiểu Mai hơi kỳ quái, cũng không quan tâm đến Tô Nhu, rời khỏi quán bar.

“Ê?”.

Tô Nhu sững sờ, vội đuổi theo: “Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Tiểu Mai, đợi đã!”.

Nhưng Tiểu Mai lại không dừng bước, nhanh chân chạy ra khỏi quán bar, chuồn về phía con hẻm nhỏ ở bên cạnh.

“Tiểu Mai, cậu đi đâu vậy? Người đâu rồi? Tiểu Mai!”.

Tô Nhu hoàn toàn ngơ ngác, liên tục hét lên.

Nhưng đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Mai đâu nữa.

“Ngốc, em còn không hiểu nữa à? Em bị lừa sáu mươi nghìn tệ rồi!”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.

“Bị lừa?”, Tô Nhu ngơ ngác.

“Bạn của em cùng bọn với người tóc xanh lam đó, bọn họ cố ý lừa tiền em. Bây giờ tiền tới tay rồi, đương nhiên Tiểu Mai cũng không diễn nữa”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Tô Nhu nghe vậy, mắt mở to.

Đột nhiên cô ý thức được điều gì, vội vàng chạy tới dãy nhà dân ở gần đó.

“Tiểu Nhu, em đi đâu vậy?”, Lâm Chính vội hỏi.

“Chắc chắn là vậy, chắc chắn là Tiểu Mai lại ngựa quen đường cũ, nên cô ấy mới sắp đặt bẫy lừa tiền em vào đêm hôm thế này! Nhà thuê của cô ấy ở gần đây! Chắc chắn cô ấy đang hít thứ đó ở nhà thuê!”, Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Em quyết không để cô ấy đụng tới thứ đó một lần nữa! Em phải ngăn cản cô ấy!”.

Nói xong thì xông vào dãy nhà dân.

Lâm Chính nhíu mày, vội vàng đuổi theo, muốn đi theo cô lên đó xem.

Đúng lúc đó, anh đột nhiên ý thức được điều gì, vẻ mặt thay đổi, hô hấp ngưng trệ, kéo Tô Nhu lại: “Đợi đã Tiểu Nhu! Mau quay lại đây!”.

“Sao vậy?”, Tô Nhu sửng sốt hỏi.

Một giây sau…

Ầm…

Tiếng nổ kịch liệt vang lên, sau đó cả tầng trệt của dãy nhà dân, nổ tung.

Sóng xung kích đáng sợ đẩy Lâm Chính và Tô Nhu bay ra…
Chương 700: Xin hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?

Ầm!

Lâm Chính ôm Tô Nhu, bị sóng xung kích hất văng sang vách tường bên cạnh, hai người lăn xuống. Lâm Chính bị chấn động nôn ra máu, vai rách một mảng.

Trán Tô Nhu cũng chảy máu, mặt trắng bệch, bị vụ nổ đột ngột xảy ra làm ngất đi.

Hiện trường hỗn loạn.

Mảnh vỡ cửa sổ thủy tinh văng đầy đất.

Dãy nhà dân gần đó đều sáng đèn, tiếng la hét kinh ngạc truyền ra.

“Chuyện gì vậy?”.

“Nổ ở đâu rồi à?”.

“Mau gọi cứu hỏa!”.

Người của Cung Hỉ Vân ở phía xa chạy tới.

“Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”, một người vội la lên hỏi.

“Tôi không sao…”, sắc mặt Lâm Chính âm trầm, kiểm tra sơ qua cho Tô Nhu, thấy cô không có vấn đề gì lớn, chỉ có phần đầu bị chấn động nhẹ, bèn quát khẽ: “Mau gọi xe cứu thương!”.

“Vâng!”.

Người bên cạnh lập tức lấy điện thoại ra.

Không lâu sau, xe cứu thương đã tới, đưa Tô Nhu đi.

Lâm Chính gọi ngay cho Trương Tinh Vũ và Tô Quảng.

Trương Tinh Vũ vừa mới ngủ được một lúc khóc lóc chạy đến bệnh viện.

Còn Lâm Chính không vội đến bệnh viện.

Ở đó là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất Giang Thành, anh hoàn toàn không lo lắng bên kia sẽ bổ thêm một nhát dao cho Tô Nhu ở bệnh viện.

Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, đi về phía dãy nhà dân tan hoang.

Lúc này, dãy nhà dân ở tầng một đã trở thành một mảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi khí gas nồng nặc.

Xem ra đây là kết quả của vụ rò rỉ khí gas, nhưng Lâm Chính tin rằng chuyện này là kiệt tác của nhà họ Kiều.

“Xem thường nhà họ Kiều rồi, xem thường quá rồi…”.

Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lùng, nắm đấm siết chặt.

Mấy vệ sĩ đi vào điều tra.

Lát sau, một người đi ra, nhỏ giọng nói: “Cậu Lâm, người bạn của cô Tô đã bị nổ chết”.

“Vậy còn tên tóc xanh thì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Không tìm thấy, trong đó chỉ có một mình cô ta. Cô ta chết ở trước cửa, tôi đoán có lẽ là có người bố trí cơ quan. Trong phòng toàn là khí gas, cô ta mở cửa đã tiếp xúc với thiết bị nào đó mà bọn họ lắp đặt sẵn, tạo ra tia lửa nên mới đốt cháy khí gas, tạo thành cục diện như vậy”, người đó nói.

“Mau chóng tìm cho ra tên tóc xanh đó”.

“Cậu Lâm, tìm được hắn thì dẫn đến chỗ cậu sao?”.

“Không cần, giao cho Từ Thiên đi”.

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chắc là Từ Thiên sẽ chiêu đãi hắn thật tốt”.

“Vâng”.

Vệ sĩ đó run rẩy, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét.

Chẳng mấy chốc, các vệ sĩ lập tức tản ra lục soát.

Lâm Chính đuổi tới bệnh viện.

Nhưng vừa đến trước cửa bệnh viện, một bóng người đã bổ nhào về phía Lâm Chính.

Đó chính là Trương Tinh Vũ.

Lúc này, vẻ mặt bà ta dữ tợn, tóc tai rũ rượu, giống như ác quỷ, vô cùng đáng sợ.

“Khốn nạn! Súc sinh! Chó hoang! Cậu còn mặt mũi mà đến đây? Tôi liều mạng với cậu!”, Trương Tinh Vũ gào lên.

Y tá và bệnh nhân ở xung quanh đều bị dọa sợ.

“Tinh Vũ, dừng tay, đừng làm loạn!”, Tô Quảng chạy tới, ôm lấy Trương Tinh Vũ.

“Bỏ tôi ra, A Quảng! Mau bỏ tôi ra, tôi phải đánh chết con chó hoang này! Tôi phải giẫm chết con giòi này!”, Trương Tinh Vũ la hét.

“Tinh Vũ, đây là bệnh viện, nếu bà gây rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Nhu. Đến lúc đó, bệnh viện buộc Tiểu Nhu phải chuyển viện vì chuyện này thì phải làm sao?”, Tô Quảng vội vàng khuyên can.

Mặc dù Trương Tinh Vũ sắp tức đến mức nổ tung người, nhưng vẫn nghe lời Tô Quảng khuyên, kìm nén cơn giận, nghiến răng trừng mắt nhìn Lâm Chính, chửi: “Thằng chó! Tôi khuyên cậu tốt nhất nên mau chóng biến mất khỏi mắt tôi đi, nếu không, tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu, nghe thấy chưa?”.

Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, siết chặt nắm đấm.

Tâm trạng anh vốn không vui, muốn đến thăm Tô Nhu một lúc lại bị Trương Tinh Vũ chửi mắng một trận như vậy.

Anh không phải bùn đất, cũng biết tức giận chứ.

Nếu không phải nể mặt Tô Nhu và hai người là bố mẹ vợ trên danh nghĩa của anh thì anh đã đánh lâu rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Cô chú, mọi người trách lầm Lâm Chính rồi, chuyện này không phải lỗi của Lâm Chính, mà là xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lâm Chính là người bị hại”.

Giọng nói vừa cất lên, mấy người nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy Lạc Thiên bước nhanh vào bệnh viện.

“Là Tiểu Thiên à?”.

“Muộn thế này rồi sao cháu còn đến đây?”.

Sắc mặt của hai vợ chồng tốt hơn lên.

Bọn họ không có ý kiến gì với Lạc Thiên, ngược lại còn rất thích đứa bé ngoan ngoãn nghe lời này, hơn nữa dáng dấp còn vô cùng xinh đẹp.

“Cháu gọi cho Tiểu Nhu mấy lần mà không được, sợ cô ấy xảy ra chuyện nên đến quán bar tìm cô ấy, kết quả nghe được cạnh quán bar xảy ra vụ nổ, Tiểu Nhu bị thương, nên cháu chạy tới đây ngay. Người của quán bar nói là nhà Tiểu Mai ở không khóa gas, gặp tia lửa nên bị nổ. Tiểu Nhu còn may, nhưng Tiểu Mai, nghe nói đã bị nổ mà chết”, Lạc Thiên nói.

“Thế sao?”.

Hai người lập tức biến sắc.

“Còn không phải sao? Tiểu Nhu được Lâm Chính đưa đến bệnh viện ngay đấy. Nếu để muộn hơn, không ai biết Tiểu Nhu sẽ thế nào”, Lạc Thiên nói.

Vẻ mặt hai vợ chồng Tô Quảng biến đổi, không lên tiếng.

“Tiểu Thiên, cô ở lại với Tiểu Nhu đi, tôi còn có việc, đi trước đây!”, Lâm Chính nói, trên mặt không có cảm xúc gì, sau đó quay người rời đi.

“Lâm Chính! Lâm Chính! Anh đợi đã!”.

Lạc Thiên vội vàng đuổi theo.

Trương Tinh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, âm thầm mắng: “Con chó vô dụng đó, sớm muộn cũng sẽ đuổi cậu ta ra khỏi nhà chúng ta!”.

“Được rồi Tinh Vũ, đừng nói nữa, vào trong chăm sóc Tiểu Nhu đi, bác sĩ nói Tiểu Nhu có thể sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào”.



Ra khỏi cửa, Lâm Chính ngồi lên xe Từ Thiên phái đến.

Lạc Thiên đuổi tới, vội hỏi: “Lâm Chính, anh đi đâu vậy?”.

“Dương Hoa!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Lạc Thiên biết thân phận của anh.

“Lâm Chính, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao vậy? Đang yên đang lành, sao Tiểu Nhu lại xảy ra chuyện?”, Lạc Thiên đã cảm thấy có gì đó không đúng.

“Không có gì. Tiểu Thiên, mấy ngày tới cô ở lại bệnh viện giúp tôi chăm sóc Tiểu Nhu đi, đừng đi đâu cả, tôi lo sẽ có chuyện tương tự xảy ra”, Lâm Chính nói.

“Cái gì?”, Lạc Thiên kinh hãi.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính rung lên.

Là Từ Thiên gửi tin nhắn đến.

Người mà nhà họ Kiều phái đến Giang Thành đã bị diệt trừ, tên tóc xanh đó cũng bị bắt. Hắn nhận tiền của nhà họ Kiều cố tình lừa Tiểu Mai, hợp tác với cô ta bày ra vở kịch dụ Tô Nhu vào bẫy.

Nhưng Tô Nhu không chết.

Sự tấn công của nhà họ Kiều có thể nói là hoàn toàn thất bại.

Tiếp theo sẽ là sự tấn công của ba nhà còn lại.

Lâm Chính suy đoán, e rằng nơi tiếp theo nhà Tư Mã tấn công sẽ là Huyền Y Phái.

“Có lẽ mình nên chủ động chuẩn bị chút quà tặng tiếp đãi bọn họ!”, Lâm Chính lạnh lùng lẩm bẩm.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Lâm Chính liếc mắt, người gọi đến lại là Hạ Thu Ân.

Anh nhấn nút nghe.

Nhưng bên kia điện thoại không phải giọng của Hạ Thu Ân, mà là Hạ Quốc Hải.

“Thần y Lâm, cho hỏi cậu còn bao nhiêu thuốc tăng thọ?”, Hạ Quốc Hải gấp gáp hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK