Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 506: Mọi người đều là người thông minh cả

Chiếc xe tông thẳng vào cửa khách sạn, khiến cảnh cửa vỡ ra thành bảy, tám mảnh. Bụi đất bay mịt mùi, gạch vữa văng tứ tung. Cả một trạm điện thoại và một chiếc xe bên đường cũng rung lên vì chịu ảnh hưởng.

Hiện trường trông vô cùng lộn xộn. Mọi người đi đường kinh hãi kêu lên, lập tức lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Ông chủ khách sạn cũng sợ hết hồn vội chạy ra. May mà trước cửa không có ai nên không có thiệt hại nhiều.

Chỉ có Triệu Thiên…là không may mắn đến thế.

Lâm Tung chật vật từ dưới đất bò dạy nhìn gầm chiếc xe thì thấy lúc này Triệu Thiên đã nát bét không còn ra hình người. Đến cả nội tạng cũng bị lòi cả ra ngoài. Trông vô cùng ghê rợn.

“Sao lại như thế chứ?”

Lâm Tùng hoảng sợ. Hắn không cho rằng đây đơn giản chỉ là một tai nạn giao thông bình thường nên vội vàng rời đi. Thế nhưng khi Lâm Tùng vừa quay người thì có một đám người đã chặn hắn lại.

Không hay rồi. Lâm Tung vội vàng cho hai viên thuốc vào tờ giấy vo lại và vứt ra đường.

Đám người bước tới. Đi đầu chính là Cung Hỉ Vân. Cô ta mặc một chiếc áo da báo, trông như nữ vương, nhìn Lâm Tung bằng vẻ trịch thượng. Từng cử chỉ của cô ta đều toát ra khí chất ngời ngời.

“Anh chính là Lâm Tung?”, cô ta lên tiếng.

“Nếu đã biết thân phận của tôi thì có lẽ cũng biết tôi là người nhà họ Lâm. Các người là ai? Muốn làm gì?”, Lâm Tung nín thở, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

“Chúng tôi là ai chắc anh tự biết. Đi nào Lâm Tung, chủ tịch Lâm muốn gặp anh”, Cung Hỉ Vân thản nhiên nói.

“Gặp tôi sao? Thần y Lâm mà cũng xứng?”, Lâm Tung tỏ vẻ khinh thường : “Muốn gặp tôi thì tới đây, hắn có tư cách gì mà bắt tôi đi gặp?”

“Anh chắc là không đi chứ?”, Cung Hỉ Vân chau mày.

“Tôi không đi, các người làm được gì?”, Lâm Tung lạnh giọng.

“Anh có muốn thử không?”, Cung Hỉ Vân hỏi ngược lại.

“Thử cái gì?”

“Thử xem chúng tôi có làm gì được anh không”, Cung Hỉ Vân bước tới, đôi mắt rực lửa, nhìn chăm chăm Lâm Tung.

Khí chất của một nữ vương quả là kinh khủng, khiến Lâm Tung bất giác dấy lên nỗi sợ hãi. Hắn lùi lại, toát mồ hôi hột.

Hắn nhìn chăm chăm Cung Hỉ Vân, nuốt nước bọt định từ chối nhưng nghĩ tới lúc này chỉ có một mình nên hắn nghiến răng, hừ giọng: “Được, vậy thì tôi đi xem chủ tịch Lâm của các người rốt cuộc có tài cán gì. Nhà họ Lâm chúng tôi đếch sợ đâu”.

Nói xong Lâm Tung hừ giọng, bước đi. Cung Hỉ Vân phất tay, một chiếc xe thương vụ chạy tới đưa Lâm Tung tới tập đoàn Dương Hoa.

Khoảng 20 phút sau, Lâm Tung bước vào phòng làm việc của Lâm Chính. Đương nhiên lúc này Lâm CHính đã cải trang. Anh đang đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc và đưa lên hút.

Lâm Tung bước vào bẳng vẻ vô cảm. Hắn cũng chẳng thèm khách sao, cứ thế ngồi xuống ghế và nói với Cung Hỉ Vân: “Tôi khát, rót giùm cốc nước”.

“Khốn nạn, mày nói với ai đấy? Chị Cung là để mày sai vậy đấy à?”, người bên cạnh tức giận, lao lên định đập cho Lâm Tung một trận. Dù sao thì hắn cũng nghênh ngang quá.

Thế nhưng người này vẫn chưa ra tay thì Lâm Chính đã lên tiếng: “Hỉ Vân”.

“Vâng chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu.

“Đi pha trà”, Lâm Chính nói.

Cung Hỉ Vân giật mình. Những người khác cũng bất ngờ. Thế nhưng Lâm Chính không nói thêm gì nữa. Cung Hỉ Vân không hiểu ý của Lâm Chính nhưng vẫn làm theo.

Một lúc sau, một ly trà thơm lừng đã được đưa lên.

“Không tệ, không tệ…ha ha?”, Lâm Tung vui lắm, từ từ thưởng thức ly trà, nhéo mắt nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ngờ cô lại còn biết pha trà cơ đấy, rất ok! He he”.

“Người được uống trà tôi pha, cả Giang Thành này không có mấy người đâu”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng đáp lại.

“Người được vinh dự pha trà cho tôi, cả nước này cũng không có mấy người đâu”, Lâm Tung khẽ cười, liếc nhìn cơ thể nuột nà, mướt mườn mượt của Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân đanh mắt, hằm hằm sắt ý. Đúng lúc này, Lâm Chính qua người lại. Lâm Tung liếc nhìn anh và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm mời tôi tới đây có việc gì không?"

“Triệu Thiên đưa phương thuốc cho anh rồi đúng không?”, Lâm Chính dập đầu lọc, thản nhiên hỏi.

“Không!”, đương nhiên là Lâm Tung sẽ không thừa nhận.

“Anh là người thông minh, tôi cũng là người thông mình. Mọi người đều như nhau cả, đừng có giả tạo nữa”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin Triệu Thiên, tôi không ngờ anh ta lại ăn cắp phương thuốc của tôi. Giờ tôi tin là anh ta đã giao lại nó cho anh. Anh lấy ra…như vậy thì tôi có thể để anh sống sót rời đi”.

“Ý là chủ tịch Lâm nói tới cái này hả?”, Lâm Tung giơ lên một phương thuốc giả.

Lâm Chính lắc đầu: “Là phương thuốc thức hai mà Triệu Thiên đưa cho anh".

“Từ đầu tới cuối tôi chỉ nhận được mỗi tờ này!”

“Xem ra tôi phải dùng cách đặc biệt để anh đưa phương thuốc ra rồi”, Lâm Chính thở dài, gật đầu với Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân lập tức mở cửa sổ. Sau đó có hai người mặc đồ đen lập tức chộp lấy Lâm Tung lôi ra cửa sổ.

“Các người định làm gì?”, Lâm Tung tái mặt, hét lên.

“Giao phương thuốc ra. Nếu không, đừng trách sao tôi lại giết anh”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
Chương 507: Anh phát điên trông sẽ thế nào?

Lâm Tung cảm thấy đầu óc trống rỗng. Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Hắn là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy.

Thần y Lâm…chắc là biết hắn là người của nhà họ Lâm chứ?

Nếu đã biết, vậy sao thần y Lâm còn dám láo như thế? Sao dám ăn nói như vậy chứ. Lẽ nào…thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?

“Chủ tịch Lâm điên rồi? Các người dám động vào tôi sao? Các người có biết động vào tôi sẽ gặp hậu quả gì không? Muốn lấy tập đoàn Dương Hoa ra để chôn sống hả? Được lắm. Vậy ra tay đi, ra tay đi”, Lâm Tung đanh giọng, tâm trạng trở nên kích động.

Lúc này hắn đã bị đẩy đến bên cửa sổ, nửa người lơ lửng ngoài không gian. Hắn toát mồ hôi lạnh, nào dám giãy giụa, chỉ há hốc miếng gào lên.

“Chôn sống cả tập đoàn Dương Hoa chúng tôi? Lâm Tung, có phải là anh đánh giá mình cao quá không thể? Huống hồ tôi từng triệt hạ một người ở đây đấy. Ai cũng đoán ra là ai. Giờ anh giữ phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc này bị bại lộ, anh có biết ảnh hưởng thế nào không? Vì lợi ích công ty, lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh?”

Lâm Chính nói với vẻ vô cảm, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi cho anh năm giây suy nghĩ. Sau năm giây, nếu như không cho tôi đáp án, thì thật đáng tiếc, tòa nhà cao mấy chục tầng này, từ đây, tôi phải khiến anh thịt nát xương tan thôi".

Nói xong, Lâm Chính bắt đầu đếm ngược.

“5”

“Chủ tịch Lâm! Anh dám? Ngày mai nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt sạch các người?”, Lâm Tung gào lên. Thế nhưng dù thế nào thì Lâm Chính vẫn tiếp tục đếm.

“4”

“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc anh có biết sức mạnh của nhà họ Lâm không vậy. Mặc dù tập đoàn Dương Hoa phát triển nhanh và nắm giữ hai phương thuốc, mặc dù các người cũng có những mối quan hệ nhưng ở trước mặt nhà họ Lâm thì các người cũng chỉ là trò cười thôi. Các người có biết nhà họ Lâm mạnh tới mức nào không?"

“Ba!”

“Còn không mau thả tôi ra. Nếu thả tôi thì tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra”.

“Hai!”

“Các người dám? Mau thả tôi ra! Mau”.

“Một!’

Lâm Chính đanh giọng. Dứt lời, Lâm Tung lập tức nín thở. Hắn không chịu khuất phục. Không phải hắn không chịu mà là hắn không tin Lâm Chính dám giết hắn. Thế nhưng hắn không hề biết quyết tâm của anh.

Lâm Chính giơ tay lên, khẽ phất: “Ném xuống”.

“Vâng, chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân nhếch miệng cười, không hề do dự, cứ thế giơ tay lên.

Hai người mặc đồ đen lập tức định thả Lâm Tung xuống.

“Á…Á”, Lâm Tung gào thét như xé nát không gian. Hắn nhìn xuống mà thất thần. Và hắn bắt đầu hối hận. Nhưng lúc này hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa.

Đúng lúc này.

Rầm!

Cửa phòng làm việc mở ra, một giọng hét vang lên.

“Dừng tay!”

Dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại thì thấy một nhóm nam nữ bước vào. Đám người này…chính là những người trước đó uy hiếp Lâm Chính.

“Anh Hào, mau cứu tôi! Mau cứu tôi”, Lâm Tung nhìn thấy những người bước vào thì điên cuồng gào thét.

Người có mặt tên Lâm Vũ Hào liếc nhìn Lâm Tung, sau đó mỉm cười và nhìn Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, cậu làm gì vậy, định tuyên chiến với nhà họ Lâm sao?”

“Tôi có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Không! Chưa bao giờ có!”, Lâm Vũ Hào lắc đầu.

“Vậy tôi muốn thử”.

“Tôi khuyên cậu đừng có làm vậy, nếu không đến khi đó mà hối hận sẽ phải khóc đau lòng lắm”, Lâm Vũ Hào cười thản nhiên.

“Vậy à?”, Lâm Chính khẽ chau mày.

“Giao người cho tôi đi, đừng để tôi điên lên”, Lâm Vũ Hào lấy ra một hộp thuốc, châm lửa vào rít một hơi.

“Anh điên lên thì trông thế nào?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Cậu có muốn biết không?”, Lâm Vũ Hào nheo mắt hỏi.

“Đương nhiên”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng và phất tay lần nữa.

“Vứt xuống đi”, Cung Hỉ Vân chẳng chút khác khí. Đúng lúc hai người mặc áo đen định ném Lâm Tung lần nữa thì...

Vụt vụt vụt…

Bốn cây châm phóng tôi ghim vào hai người này. Ngay sau đó hai người họ đứng bất động.

“Châm phong huyệt sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Nghe nói chủ tịch Lâm là thần y đánh bại Y vương Hàn Thành nhỉ. Chắc cậu cũng biết sử dụng châm! Nhưng so với châm thuật của nhà họ Lâm thì không biết châm thuật của cậu thế nào đây?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó bước tới chỗ Lâm Tung.

“Cút!”, Cung Hỉ Vân hét lên và ra lệnh cho những người khác lao tới định ngăn Lâm Vũ Hào lại.

Thế nhưng…Lâm Vũ Hào chỉ phất tay. Mỗi một cái phất tay của hắn lại có một loạt châm phóng ra, chúng ghim thẳng vào người Cung Hỉ Vân.

Thậm chí có vài cây kim còn nhắm cả vào Lâm Chính. Có điều Lâm Chính đã nhanh nhẹn khống chế được chúng.

Những người khác thì không may mắn như vậy, họ bị châm đâm trúng và đứng bất động ngay tại chỗ…

Cả căn phòng lúc này đều bị Lâm Vũ Hào kiểm soát.
Chương 508: Sao không có thuốc dẫn

Lâm Chính nhìn chăm chăm Lâm Vũ Hào bằng vẻ vô cảm. Lâm Vũ Hào vừa hút thuốc vừa bước về phía Lâm Tung. Hắn chộp cổ áo Lâm Tung và lôi vào trong.

Rầm!

Lâm Tung ngã ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi nhễ nhại. Lâm Chính không hề ngăn lại. Lúc này ngoài anh ra, chẳng ai có thể ngăn được Lâm Vũ Hào.

“Thần y Lâm, giờ còn gì muốn nói không? Cậu muốn thử châm thuật của nhà họ Lâm hay là mỗi người tự động nhường một nước?”, Lâm Vũ Hào vứt nửa điếu thuốc xuống đất, day nát và mỉm cười.

“Anh cảm thấy châm thuật của nhà họ Lâm mạnh lắm sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.

“Không chỉ có châm thuật mà…nhà họ Lâm cái gì cũng mạnh!”, Lâm Vũ Hào nói giọng đầy bá đạo.

Dứt lời, tất cả những người có mặt đều vênh mặt đầy tự hào. Đây không phải là Lâm Vũ Hào đang khoác lác mà là sự thật.

Người ngoài không bao giờ biết được rốt cuộc là sức mạnh của nhà họ Lâm khủng khiếp tới mức nào. Chỉ có người nhà họ Lâm mới biết được. Bởi vì bọn họ được tận mắt chứng kiến. Đến ngay cả bọn họ cũng luôn cảm thấy kính sợ gia tộc của mình.

Lâm Chính quay lại chỗ ngồi, nhắm mắt không nói gì.

“Tôi biết thần y Lâm là người thông minh. Chào nhé. Hi vọng lần sau gặp lại chúng ta có thể làm bạn. Tôi cũng họ Lâm, có khi chúng ta là người cùng nhà đấy. Đương nhiên, còn phải xem cậu có đủ nhanh nhạy không nữa”, Lâm Vũ Hào mỉm cười, sau đó lôi Lâm Tung đang nằm bò ra sàn và định đi ra ngoài.

“Đứng lại”.

Đột nhiên, Lâm Chính hét lên. Lâm Vũ Hào dừng bước, quay qua nhìn anh.

“Thần y Lâm còn có gì chỉ giáo sao?”, Lâm Vũ Hào mỉm cười hỏi.

Lâm Chính trầm ngâm một lúc rồi nói: “Anh có khi nào nghĩ là mình sai rồi không? Cả nhà họ Lâm cũng vậy. Các người ngay từ đầu, chưa bao giờ nhìn thấu mọi thứ! Đợi đến khi đã tỏ tường thì các người có khi nào cảm thấy hối hận vì đã không biết gì không? Các người có cảm thấy sợ vì mình quá ngu ngốc không?”

Anh nói rất chậm nhưng rất nghiêm túc. Giống như lời nói phát ra từ nội tâm. Đám người nhà họ Lâm hoang mang không hiểu gì. Lâm Vũ Hào chỉ chau mày, rõ ràng là không hiểu ý của Lâm Chính.

“Thần y Lâm, mồm miệng nhanh không có nghĩa lý gì đâu. Tôi biết cậu không phục nhưng tôi khuyên cậu một câu, mong là cậu sẽ nghe. Với chút thực lực của cậu thì chẳng là gì trước mặt nhà họ Lâm cả. Nếu như cậu muốn duy trì hiện trạng như bây giờ thì tốt nhất là hãy giữ thái độ trung lập. Nếu cậu vẫn mê muội không chịu tỉnh ngộ thì thử nghĩ xem mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào trước đã. Nhà họ Lâm chúng tôi không hề có kẻ địch, vì những ai đối đầu với chúng tôi thì đều bị chết sạch cả rồi”.

Thế nhưng lúc hắn định bước ra khỏi phòng thì giọng nói thản nhiên lại vang lên.

“Chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi. Tới khi đó, các người sẽ biết ý của tôi là gì…”

Lâm Vũ Hào chần chừ, khẽ chau mày sau đó cười khẩy.

“Đồ ngu!”, hắn thản nhiên lên tiếng rồi lắc đầu rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.

Ngồi vào trong xe, Lâm Tung mới cảm thấy yên tâm. Hắn uống ngụm nước suối, rút vài tờ khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.

“Anh Hào, sao anh lại tới Giang Thành thế?”, Lâm Tung thận trọng hỏi.

“Có bao giờ rời khỏi Giang Thành đâu. Tôi vốn định quay về gia tộc nhưng gia tộc bảo tôi ở lại với cậu. Thế là tôi bèn ẩn đi. Chủ yếu là muốn thoát khỏi tầm mắt của thần y Lâm”, Lâm Vũ Hào nói.

“May quá. Lần này nếu không có anh Hào ra tay thì chắc là tôi đã chết ở đây rồi”, Lâm Tung vỗ ngực, run rẩy nói.

“Không ngờ cậu cũng cứng đầu gớm. Nếu hôm nay cậu mà giao phương thuốc cho thần y Lâm thì có lẽ cũng đã không sống nổi rồi”, Lâm Vũ Hào nheo mắt nói.

Lâm Tung nghe thấy vậy thì giật mình, cười lúng túng. Thực ra không phải hắn cứng đầu mà hắn không tin Lâm Chính lại dám đối đầu với nhà họ Lâm. Thế nhưng với thái độ khi nãy của Lâm Chính thì hắn biết là mình đã sai rồi…Nếu như Lâm Vũ Hào không tới kịp thì có lẽ hắn đã về chầu ông bà rồi…

“Anh Hào, giờ chúng ta phải làm sao?”, người bên cạnh hỏi.

“Lâm Tung đưa phương thuốc cho tôi”, Lâm Vũ Hào nói.

“Anh Hào, phương thuốc tôi vứt rồi nhưng nội dung thì tôi nhớ. Giờ để tôi viết ra”.

“Được, đưa giấy bút cho cậu ta”.

Người bên cạnh bèn lấy giấy bút đưa cho Lâm Tung. Lâm Tung lập tức viết ra. Lâm Vũ Hào nhận lấy, đọc kỹ. Sắc mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

“Đây là…phương thuốc do thần y Lâm tạo ra sao?”

“Đúng vậy, một bản là thật, một bản là giả! Bản giả đã bị đảo lộn thứ tự”.

“Vậy à?”, Lâm Vũ Hào cảm thán, đặt phương thuốc xuống, đôi mắt ánh lên vẻ không dám tin: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. Thật không ngờ cậu ta lại có thể tạo ra được phương thuốc phi phàm đến thế. Đúng là không thể khinh thường”

“Nhưng so với nhà họ Lâm thì hắn chỉ là con dĩn thôi. Đúng là châu chấu đá xe”, người bên cạnh hừ giọng.

“Giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Mau chóng đưa phương thuốc về cho gia tộc. Nhanh chóng sản xuất, nhất định phải tung ra thị trường trước tập đoàn Dương Hoa”, Lâm Tung cười nói.

“Đúng rồi, giờ là lúc chạy đua thời gian”.

Lâm Vũ Hào gật đầu, nhìn phương thuốc một lần nữa. Một lúc sau, đồng tử của hắn bỗng co rụt. Dường như hắn phát hiện ra điều gì đó bèn quay đầu lại nhìn Lâm Tung.

“Anh Hào sao thế?”, Lâm Tung ớn lạnh.

“Có phải cậu quên thứ gì đó không?”, Lâm Vũ Hào lạnh giọng hỏi.

“Quên gì cơ ạ? Đâu có…”

“Hay là cậu giả vờ. Sao phương thuốc này của cậu không có thuốc dẫn vậy?”, Lâm Vũ Hào trầm giọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK