Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diễn kịch?", Cao Lam mỉm cười: "Trên đời này ai mà chẳng đang diễn kịch? Phơi bày cho người ta thấy sự giả dối của mình, còn sự chân thực thì giấu nhẹm đi. Không ai có thể nhìn thấy, trừ khi bản thân cố ý để lộ ra..."

 

"Nhưng hình như anh đang cố ý thể hiện sự chân thực cho tôi thấy?", Lâm Chính bình thản nói.

 

"Sở dĩ tôi cho anh thấy là muốn để anh biết mình đáng thương đến mức nào thôi", Cao Lam cười đáp.

 

"Đáng thương?".

 

"Lâm Chính, tôi đã biết chuyện của anh từ lâu, anh chỉ là một thằng ở rể vô dụng, nếu không phải ông nội quá cố của Tiểu Nhu cưỡng ép yêu cầu, thì anh làm gì có tư cách kết hôn với Tiểu Nhu. Anh nên cảm thấy may mắn, tuy anh chưa từng chạm vào Tiểu Nhu, nhưng có thể làm chồng cậu ấy thì đã là may mắn rồi, anh nên biết đủ..."

 

"Vậy ý của anh là..."

 

"Tôi không có ý gì khác, nhìn thái độ Trương Tinh Vũ đối xử với anh, thì chuyện anh ly hôn với Tiểu Nhu đã chắc như đinh đóng cột. Nếu đã chắc chắn ly hôn, thì tôi cần gì phải đối phó với anh cho rách việc ra? Anh không có tư cách làm đối thủ của tôi!", Cao Lam nheo mắt cười nói.

 

Đây chính là sự kiêu ngạo của anh ta.

 

"Thế à...", Lâm Chính không thèm để bụng.

 

"Không thì sao chứ? Lâm Chính, anh không có tư cách làm đối thủ của tôi, người thực sự có tư cách đó chỉ có thần y Lâm ở Giang Thành. Đáng tiếc là thái độ của thần y Lâm đối với Tiểu Nhu khiến ai nấy đều biết anh ta thích Tiểu Nhu, nhưng lâu như vậy mà chẳng thấy thần y Lâm tiếp tục có động thái gì. Nếu vậy thì chỉ đành để tôi hớt tay trên vậy", Cao Lam ngồi xuống sô pha, vắt chéo hai chân, nói.

 

"Nói vậy là lần này anh đến để cưới Tiểu Nhu?", Lâm Chính hỏi.

 

"Cưới?", Cao Lam hơi sửng sốt, sau đó bật cười: "Anh đang nói đùa gì vậy? Lấy Tô Nhu? Cậu ta có tư cách làm dâu nhà họ Cao tôi sao? Đừng đùa chứ, tôi phải thừa nhận Tô Nhu rất xinh đẹp, nếu không tôi cũng không quan tâm để ý đến cậu ta như vậy. Nhưng nhà họ Tô còn lâu mới đủ tư cách để liên hôn với nhà họ Cao. Tôi đến đây chỉ là muốn trêu đùa Tô Nhu, hoàn thành giấc mơ hồi đại học mà thôi. Cưới cậu ta? Sao có thể chứ? Cho dù tôi đồng ý thì gia tộc của tôi cũng sẽ không đồng ý. Huống hồ loại đàn bà thấp kém như vậy không có tư cách làm vợ của Cao Lam tôi!".

 

Cao Lam nhòm ngó Tô Nhu từ hồi đại học, anh ta vốn đã định ra tay từ lúc đó, nhưng do nguyên nhân gia tộc, nên anh ta bất đắc dĩ phải rời đi sớm.

 

Nhưng không lâu trước đó, anh ta vô tình được biết Tô Nhu đã lấy một thằng bất tài, hơn nữa đến giờ vẫn còn trinh nguyên. Điều này khiến anh ta lại bắt đầu rục rịch.

 

Anh ta không ngồi yên được nữa, mua vé bay đến Giang Thành ngay trong đêm. Anh ta đến đây chính là vì Tô Nhu.

 

Anh ta vốn tưởng rằng phải vất vả lắm mới đuổi được thằng ở rể này đi, nhưng không ngờ Trương Tinh Vũ lại vô cùng bất mãn với con rể, và cực kì coi trọng người bạn học lắm tiền là anh ta.

 

Điều này khiến tâm trạng của Cao Lam rất tốt.

 

Mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng của anh ta quá nhiều.

 

"Anh đúng là đáng thương thật, kết hôn ba năm mà ngay cả bàn tay cũng chưa được chạm vào. Chậc chậc chậc, tôi nghĩ chắc là anh ngày nhớ đêm mong có được Tô Nhu nhỉ? Đáng tiếc anh chỉ có thể tưởng tượng trong mơ thôi", Cao Lam uống một ngụm trà, mỉm cười nói.

 

"Thực ra tôi từng chạm vào tay cô ấy rồi".

 

"Như nhau cả thôi, cái màng mỏng đó của cậu ta vẫn còn, nhưng nó sẽ nhanh chóng mất thôi. Yên tâm, nếu anh có hứng thú, chờ tôi chơi xong sẽ chia sẻ một số điều tâm đắc với anh. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, anh mau nghỉ ngơi đi. Chiếc sô pha này cứng quá, nếu là tôi, thì chắc là sẽ mất ngủ mất".

 

Cao Lam vỗ vai Lâm Chính, sau đó cười ha hả đi vào phòng.

 

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt dần trở nên lạnh thấu xương.

 

Đương nhiên anh sẽ không thể ngủ sô pha rồi. Anh bước ra khỏi cửa phòng, nhìn cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt của Tô Nhu, lắc đầu, rồi rời khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

 

Lâm Chính đến biệt thự Hào Tình Thế Kỷ ngủ một đêm.

 

Còn Tô Nhu không chịu nổi lời khuyên nhủ của Trương Tinh Vũ và Tô Quảng, cũng xách ba lô đến y quán của Lạc Thiên ở một đêm.

 

Nhưng sáng hôm sau, Cao Lam cũng đến y quán.

 

Anh ta lái Bentley đến, tay cầm bữa sáng bước vào.

 

Khi nhìn thấy Lạc Thiên đang bốc thuốc, mắt Cao Lam lập tức sáng lên, nhưng anh ta vẫn kiềm chế suy nghĩ này, gật đầu với Lạc Thiên rồi đi về phía Tô Nhu.

 

"Tiểu Nhu, tôi mua bữa sáng rồi, cậu ăn đi", Cao Lam cười nói.

 

"Cảm ơn", hình như đêm qua Tô Nhu ngủ không được ngon, khuôn mặt có chút tiều tụy.

 

"Tôi xin lỗi, Tiểu Nhu, tại tôi mà cậu cãi nhau với cô chú. Nếu không có tôi thì chắc là cũng không xảy ra chuyện này", Cao Lam nói đầy tự trách.

 

"Đây không phải là lỗi của cậu, cậu đừng nói vậy", Tô Nhu lắc đầu.

 

"Dù có thế nào, nếu không có tôi thì chuyện cũng sẽ không như vậy. Tiểu Nhu, lần sau tôi sẽ chú ý".

 

"Thực sự không sao đâu, được rồi, ngồi xuống ăn sáng đi", Tô Nhu bất đắc dĩ thở dài, cười khổ nói.

 

Cao Lam lập tức ngồi xuống, bóc quả trứng luộc lá trà cho Tô Nhu.

 

Lạc Thiên bốc xong thuốc cho bệnh nhân, nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu, hỏi: "Tiểu Nhu, Lâm Chính đâu?".

 

"Không biết, mình tưởng anh ấy đến đây rồi?", Tô Nhu thuận miệng đáp.

 

"Tốt xấu gì cậu cũng là phụ nữ đã có chồng, tùy tiện tiếp xúc với một người đàn ông xa lạ cũng không ổn đâu", Lạc Thiên có chút tức giận nói.

 

Tuy cô ấy chỉ mong Lâm Chính và Tô Nhu nhanh chóng ly hôn, nhưng chứng kiến cảnh này, trong lòng cô ấy ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu, cứ cảm thấy Lâm Chính đã phải chịu thiệt thòi.

 

"Cậu ấy không phải người xa lạ, Thiên Thiên, mình quên không giới thiệu với cậu, đây là bạn đại học của mình, Cao Lam. Cao Lam, đây là bạn thân tôi, Lạc Thiên!".

 

"Chào cô Lạc", Cao Lam đứng dậy chìa tay ra, mỉm cười nói.

 

"Chào anh", Lạc Thiên chỉ gật đầu, chứ không chìa tay ra.

 

Cao Lam cũng không thấy ngại, ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

 

Lạc Thiên khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

 

Ăn xong bữa sáng, Tô Nhu định đến bệnh viện thăm Tô Thái.

 

Đương nhiên Cao Lam cũng đi theo.

 

Lâm Chính nhận được điện thoại của Tô Dư, liền chạy đến bệnh viện.

 

Ba người vừa khéo gặp nhau ở bãi đỗ xe.

 

"Anh Lâm, chúng ta đúng là có duyên", Cao Lam mỉm cười bước tới.

 

"Ừ".

 

Lâm Chính tùy ý gật đầu, rồi đi lên tầng, cũng không thèm nhìn Tô Nhu.

 

Theo anh thấy, nếu Tô Nhu quả thực muốn thành đôi với Cao Lam, thì anh cũng mặc kệ, dù sao anh cũng từng nghĩ đến việc ly hôn với Tô Nhu.

 

Cô gái này không yêu anh, mà anh cũng không hề thích cô.

 

Sở dĩ anh bảo vệ Tô Nhu là vì nghĩa vụ vợ chồng mà thôi.

 

Thấy Lâm Chính vội vàng lên tầng, trong lòng Tô Nhu có chút hụt hẫng.

 

Đúng lúc ba người đến trước phòng bệnh của Tô Thái...

 

Soạt!

 

Một chiếc khay bị ném từ trong phòng ra, rất nhiều thuốc và ống truyền kim tiêm vương vãi dưới đất.

 

Ba người đều ngây ra.

 

Sau đó nghe thấy tiếng la hét vang lên trong phòng bệnh.

 

"Cút! Cút hết cho tôi!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK