Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581: Cùng đường

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Chính cũng thu tay, thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán.

Lúc này, trên hai tay Lương Thu Yến toàn là châm bạc sáng loáng, nhẹ nhàng lay động, nhìn mà kinh hãi.

Bác sĩ Lý thấy vậy, dường như lúc này mới hoàn hồn, vội vàng đưa tới chiếc khăn lông.

“Cảm ơn”.

Lâm Chính lau mặt, nói.

Hành động này có thể nói là khiến nhân viên y tế ở xung quanh ngây ngốc.

Bác sĩ Lý là bác sĩ thiên tài trong bệnh viện, thầy của anh ta còn là người đó. Thiên tài như anh ta xưa nay kiêu ngạo, sao hôm nay lại tình nguyện làm nhân vật phụ?

Nhân viên y tế ở xung quanh muốn nói lại thôi.

“Cho hỏi cậu là bác sĩ ở đâu, thuật châm cứu như thế này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, vinh hạnh vinh hạnh”, bác sĩ Lý rất vui, vội vàng mở găng tay ra, muốn bắt tay với Lâm Chính.

“Tôi không phải bác sĩ ở đâu cả, chỉ là tôi biết một chút y thuật mà thôi. Bác sĩ Lý, bây giờ tình trạng của bệnh nhân vẫn chưa ổn định hoàn toàn, chúng ta vẫn chưa thể thả lỏng, phải nhanh chóng nấu thuốc cho bà ấy uống”, Lâm Chính rút một cây châm bạc ra, đâm vào phần bụng của Lương Thu Yến, sau đó nhìn chằm chằm cây châm bạc, nói.

“A… Được”, bác sĩ Lý hơi khó xử, nhưng vẫn làm theo lời Lâm Chính.

Nhân viên y tế đều khó hiểu.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó.

Nội tạng của Lương Thu Yến có dấu hiệu suy thoái, theo lý mà nói, chỉ có trúng độc mới tạo thành thay đổi đột ngột thế này. Nhưng anh dùng kim châm cứu thử thì thấy Lương Thu Yến không hề trúng độc…

Nếu không phải trúng độc, chẳng lẽ lại bị bệnh gì khác?

Chuyện này có liên quan đến nhà họ Lương sao?

Lâm Chính không hiểu ra sao.

Nhưng ngay cả Lương Hồng Anh cũng không chịu nói, vậy thì hỏi nhà họ Lương chắc chắn sẽ không có câu trả lời, vẫn là mình phải cử người đi điều tra.

Nghĩ đến đó, Lâm Chính đặt châm bạc xuống, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải.

Đúng lúc đó…

Cốc cốc cốc.

Ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng gõ cửa.

“Ồ?”.

Người trong phòng đều sửng sốt.

Y tá đi đến cửa, kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lập tức ngẩn ra, vội vàng mở cửa.

“Ai thế?”, bác sĩ Lý không nhịn được hỏi một câu.

“Là Viện trưởng Phàn”, y tá nhỏ giọng nói.

“Cái gì? Viện trưởng Phàn?”.

Bọn họ kinh ngạc không thôi.

Đợi cửa mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu đeo kính dẫn theo một nhóm người bước nhanh vào.

“Viện trưởng Phàn, xảy ra chuyện gì rồi?”, bác sĩ Lý vội ngăn lại.

“Tiểu Lý à, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu tránh ra trước đi”, Viện trưởng Phàn nghiêm túc nói.

Nhìn vẻ mặt của Viện trưởng Phàn, bác sĩ Lý cảm thấy không ổn, vội hỏi tiếp: “Viện trưởng Phàn, chúng tôi đang cứu bệnh nhân, có chuyện gì không thể đợi cấp cứu xong rồi hãy nói sao? Nếu làm lỡ thời gian trị bệnh thì sẽ càng tồi tệ!”.

“Tiểu Lý, tình trạng của người bệnh này không tồi tệ như cậu nói. Hơn nữa, chúng tôi đã được biết thủ tục nhập viện của người bệnh này không đúng quy tắc, bà ta cần phải chuyển viện khẩn cấp, chuyện này cậu đừng xen vào, tránh ra”, Viện trưởng Phàn nói, sau đó phất tay.

Người ở đằng sau lập tức đi tới, định kéo Lâm Chính ra, đồng thời đẩy Lương Thu Yến ra khỏi phòng cấp cứu.

“Các người làm gì vậy?”, Lâm Chính lập tức chặn giường lại.

“Chuyện gì thế?”.

Tô Nhu cũng chạy vào, khó hiểu hỏi.

“Cậu là ai?”.

Viện trưởng Phàn nhìn chằm chằm Lâm Chính, hỏi.

“Tôi là người nhà bệnh nhân”, Lâm Chính đáp.

“Người nhà bệnh nhân? Không biết ở đây không cho phép người nhà bệnh nhân vào sao? Bảo vệ! Bảo vệ đâu? Mau đuổi người này ra ngoài cho tôi!”, Viện trưởng Phàn hét lớn, nơi cửa lập tức có vài bảo vệ mặc đồng phục chạy vào, không nói lời nào đã định bắt Lâm Chính ra khỏi đó.

“Tránh ra!”.

Vẻ mặt Lâm Chính lạnh tanh, dùng sức hất ngã hai tên bảo vệ.

“Hả?”.

Bọn họ ngạc nhiên biến sắc.

“Cậu… Cậu còn dám phản kháng? Mau báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”, Viện trưởng Phàn tức giận chỉ vào Lâm Chính, nói.

Đã có người lấy điện thoại ra.

Lâm Chính siết chặt nắm đấm.

Anh biết những người này đột nhiên xuất hiện chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Lương.

Mọi chuyện đúng thật giống như lời Lương Thu Yến nói… mấy bệnh viện lớn này… không thể vào!

“Viện trưởng Phàn, sao ông lại làm vậy? Bây giờ tình trạng của bệnh nhân này đang rất tồi tệ. Nếu ông bắt bà ấy chuyển viện ngay bây giờ, một khi xảy ra bất trắc, sao bệnh viện chúng ta có thể gánh nổi trách nhiệm?”, bác sĩ Lý đỏ bừng mặt, kích động nói.

“Tiểu Lý, cậu phải hiểu rõ vị trí của cậu! Tôi làm việc theo nguyên tắc, thủ tục của bọn họ không đủ, không thể ở lại đây, cậu đang chỉ trích tôi sao?”, Viện trưởng Phàn cũng không khách sáo, nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, nói.

Bác sĩ Lý còn định lên tiếng, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn lại.

“Bác sĩ Lý, anh đừng nói nữa”.

“Cậu… chuyện này…”, bác sĩ Lý khó xử nhìn Lâm Chính.

“Tôi đồng ý chuyển viện”, Lâm Chính nhắm mắt lại, nói.

Cứ tiếp tục tranh cãi không những không có kết quả, mà anh có thể cũng sẽ bị đưa đi. Một khi anh rời khỏi Lương Thu Yến, e rằng Lương Thu Yến sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Cho nên… không thể tranh cãi nữa.

Nếu là ngày trước, Lâm Chính chắc chắn sẽ không bấm bụng nuốt giận. Nhưng vì Lương Thu Yến, anh không thể không làm vậy.

“Hừ, thế mới được chứ. Nếu cậu phối hợp với chúng tôi, chúng tôi đã không sử dụng biện pháp cực đoan”, Viện trưởng Phàn hừ một tiếng, nói với người bên cạnh: “Mau chóng sắp xếp chuyển viện cho người bệnh này, ngoài ra, gọi bảo vệ đuổi hết những người không phận sự ra khỏi bệnh viện!”.

“Vâng thưa viện trưởng”.

Bọn họ lập tức làm theo.

Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Tô Nhu đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện Đông y.

Lương Thu Yến cũng được đưa lên xe cấp cứu.

Cứ ngỡ Lương Thu Yến sẽ được chuyển đến bệnh viện khác, nào ngờ xe vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lương Thu Yến đã bị khiêng xuống, đặt bên đường.

“Cái gì?”.

Tô Nhu trợn tròn mắt, sau đó tức giận quát: “Đám người này là ma quỷ sao? Bọn họ lại vứt bỏ bệnh nhân không quan tâm như vậy? Khốn nạn! Đám người này quá khốn nạn! Em sẽ liên lạc với phóng viên, em sẽ đưa bọn họ ra ánh sáng!”.

“Không sao, Tiểu Nhu, chuyện vẫn chưa đến mức quá tồi tệ, chúng ta mau mau tìm một phòng khám, để mẹ nuôi nằm yên ổn trước”, Lâm Chính dường như đã dự liệu được chuyện này, cũng không tức giận.

“Đi bệnh viện khác không được sao?”.

“Đi bệnh viện khác cũng chỉ có kết quả như vậy”.

“Chuyện này… Được thôi, em sẽ gọi một chiếc xe taxi, mẹ nuôi có thể đi được không?”.

“Anh đã tiêm thuốc mê cho bà ấy, có lẽ không đi được, để anh cõng bà ấy”.

“Được!”.

Tô Nhu gật đầu, sau đó đến bên đường bắt xe.

Lúc này, vài chiếc xe màu đen đột nhiên dừng bên đường, sau đó nhiều người mặc áo đen đeo kính đen từ trên xe lao xuống, bao vây Lâm Chính và Tô Nhu…

“A?”.

Tô Nhu biến sắc, hoảng hốt nhìn những người này: “Các người… định làm gì?”.
Chương 582: Cút hết đi!

Nhìn đám người mặc đồ đen xung quanh, Tô Nhu bấn loạn. Lâm Chính thì vô cùng bình tĩnh, những sắc mặt cũng tối đi vài phần.

Anh không biết rốt cuộc mẹ nuôi của mình đã làm chuyện gì ở nhà họ Lương. Nhưng dù thế nào thì một người đang sống sờ sờ thành ra thế này thì tại sao nhà họ Lương còn dồn người ta vào bước đường cùng chứ? Lẽ nào bà ấy không phải cũng mang họ Lương sao?

Lâm Chính siết chặt nắm đấm, đôi mắt hằm hằm sát khí. Công bằng này nhất định anh phải lấy lại.

“Cậu là Lâm Chính phải không?", người đàn ông đeo kinh râm nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Là tôi”.

Lâm Chính vỗ nhẹ lưng của Tô Nhu, nói bằng vẻ vô cảm: “Các người định làm gì, mau ra tay đi. Nhưng tôi nhắc trước, một khi ra tay thì sau này hối hận không kịp đấy”.

“Hừ, ngông cuồng”.

“Với một kẻ cứng đầu như cậu thì tôi gặp nhiều rồi. Giờ kẻ ngông nghênh là cậu, lát nữa nằm bò ra đây kêu gào cũng là cậu. Thế nên mấy lời nói thừa thì không cần nói nữa. Để xem cậu đánh nổi mấy người”.

Người đàn ông đeo kính râm vội vàng lắc đầu và lập tức ra tay.

“Dừng…tay..các anh…đừng làm loạn”, Tô Nhu tái mét mặt, vội vàng can ngăn.

“Cô nhóc này, bọn tôi không đánh phụ nữ! Cô tránh ra”, người đàn ông này lên tiếng.

“Các anh…chồng tôi rốt cuộc sai ở đâu? Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi được không?”, Tô Nhu run rẩy nói.

“Cô không cần xin lỗi, chúng tôi chỉ cần đập gãy chân của cậu ta thôi. Đây là nhiệm vụ bên trên dặn xuống. Cô tránh ra, nếu không đừng trách sao tôi không tôn trọng quy tắc”, người đàn ông đeo kính nói bằng vẻ vô cảm.

Đánh gãy hai chân sao? Trời đất!

Tô Nhu căn bản không biết những người này do nhà họ Lương cử đến. Nên sao biết được nội tình? Cô há hốc miệng, định nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.

“Tô Nhu, em lùi lại, để anh xử lý!”

“Anh đừng nóng vội”, Tô Nhu đột nhiên quay người lại, trừng mắt: “Tình thế này mà anh còn chưa thấy rõ sao?”

Lâm Chính khẽ chau mày. Anh không muốn giải thích gì với cô nữa. Anh cũng không muốn để lộ thân phận với cô, vì không cần thiết.

“Ra tay”, lúc này người đàn ông đeo kính lên tiếng với vẻ vô cảm. Dứt lời, cả đám người bèn lao lên.

Tô Nhu tái mặt, nhắm chặt mắt. Lâm Chính nín thở, chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát vang lên.

“Dừng tay”.

Dứt lời, tất cả đều khựng người. Một cô gái mặc đồ công sở rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính. Đám đông sững sờ.

“Cô Hồng Anh”, người đàn ông đeo kính kêu lên.

“Các người làm gì vậy, giải tán hết cho tôi”, Lương Hồng Anh hét lên đầy nội lực. Đám người mặc đồ đen lập tức tản ra. Rõ ràng là bọn họ biết Lương Hồng Anh.

“Cô Hồng Anh, người này là do bên trên yêu cầu xử lý. Nếu cô xen vào thì tôi e rằng sẽ khó xử đấy", người đeo kính trầm giọng.

“Tôi sẽ giải thích với phía gia tộc. Các người đừng xen vào. Lập tức cút đi hết cho tôi”, Lương Hồng Anh quát lớn.

“Điều này…”, người đàn ông chần chừ.

“Sao? Đến cả lời của tôi cũng không nghe nữa phải không? Vậy được, tôi sẽ lập tức nói với ông nội. Để tôi xem xem ai sẽ gặp đen đủi”, Lương Hồng Anh tức giận hằm hằm.

Người đeo kính nghe thấy vậy thì tái mặt. Sau khi do dự, người này bèn nghiến răng: “Cô Hồng Anh đã nói vậy thì chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, cả đám đồng loạt lên xe, rời đi. Tô Nhu thở phào khi thấy vậy. Uy thế của Lương Hồng Anh cũng lớn ghê.

“Cảm ơn cô Hồng Anh”, Tô Nhu mỉm cười.

“Đừng khách sáo?”, Lương Hồng Anh lắc đầu.

“Cô Lương, cô quen những người đó à? Tôi thấy họ rất nghe lời cô, giống như là người nhà vậy”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.

“Bọn họ là vệ sĩ của nhà tôi thôi”, Lương Hồng Anh mỉm cười.

Vệ sĩ sao? Tô Nhu giật mình. Xem ra cô Hồng Anh không phải là người tầm thường.

Tô Nhu bỗng dấy lên một suy nghĩ, đó là phải tạo mối quan hệ tốt với cô gái này. Lâm Chính thì không bận tâm.

“Cô Lương, có thể sắp xếp cho mẹ nuôi tôi được không. Tình hình của bà ấy rất không ổn định, cô có thể chuyển bà ấy tới bệnh viện khác được không?”, Lâm Chính trầm giọng.

“Lâm Chính, tôi đã nói rồi, không tới bệnh viện lớn được. Chỉ có thể sắp xếp cho bà ấy tới phòng khám thôi. Bất kỳ bệnh viện nào mà anh tới cũng đều sẽ bị đuổi ra ngoài hết”.

“Vậy tới phòng khám cũng được”.

“Được, cõng bà ấy lên xe của tôi”, Hồng Anh đáp lại

Lâm Chính gật đầu, lập tức cõng Lương Thu Yến lên xe.

Lương Hồng Anh vội vàng khởi động xe, định đạp chân ga phóng đi. Đúng lúc này điện thoại của cô ta đổ chuông. Lương Hồng Anh chau mày, lấy lên xem rồi khẽ tái mặt.

“Nhanh vậy sao?”, cô ta lầm bầm.

“Cô Lương, sao thế?”, Lâm Chính hỏi.

Lương Hồng Anh không nói gì, chỉ ấn nút nghe.

“Ông nội…sao thế ạ?”
Chương 583: Cô lập

“Ông nội sao?”

Lâm Chính khẽ chau mày. Lẽ nào người trong điện thoại chính là Lương Vệ Quốc – ông nội của Lương Hồng Anh?

Nếu là như vậy thì dễ rồi. Lương Hồng Anh biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, hơn nữa Lâm Chính cũng chữa khỏi bệnh cho Lương Vệ Quốc nên theo lý mà nói nhà họ Lương nên đối tốt với Lương Thu Yến mới phải. Tại sao lại làm khó bà ấy chứ?

Lẽ nào Lương Vệ Quốc là người ân đền oán trả sao? Cũng không nhất thiết đến mức đó mà. Dù sao thì Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương. Hơn nữa Lâm Chính cũng chẳng có thù hằn gì với nhà họ Lương hết.

Vậy rốt cuộc chuyện này là gì? Có nội tình gì sao? Lâm Chính khẽ chau mày, ngẫm nghĩ về lý do.

Lương Hồng Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên ngoài nói nhỏ điều gì đó. Sắc mặt cô ta trông ngày càng khó coi, đôi mắt ánh lên vẻ sốt ruột. Cô ta định nói thêm nhưng rồi lại thôi.

Sau đó cô ta tắt máy, nhìn Tô Nhu và Lâm Chính đang ở trong xe với ánh mắt bất lực và xin lỗi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, hai người giật mình, một dự cảm chẳng lành dấy lên trong đầu họ.

Chỉ thấy Lương Hồng Anh mím môi, dường như đang đưa ra quyết định gì đó rồi mở mạnh cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái.

Lúc này ngồi vào xe của chính mình đối với Lương Hồng Anh là một chuyện thật sự khó khăn…

'Cô Lương, sao thế?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.

“Quá rõ ràng rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu: “Xem ra cô Lương cũng không giúp nổi chúng ta nữa rồi”.

“Xin lỗi…Lâm Chính, tôi thật sự không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy”, Lương Hồng Anh bặm môi, tỏ ý xin lỗi.

“Nghiêm trọng sao? Là Lương Vệ Quốc yêu cầu à?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Làm gì có chuyện đó?”, Lương Hồng Anh lắc đầu: “Gần đây ông nội chuyên tâm dưỡng bệnh, có lẽ tạm thời ông không biết chuyện này”.

“Vậy người vừa gọi điện thoại cho cô là ai?”, Lâm Chính hỏi.

Lương Hồng Anh do dự rồi thận trọng nói; “Là Lương Khánh Tùng ông của chi thứ hai”.

“Chi thứ 2 sao?”

“Nhà họ Lương chia làm ba chi, chi chính là Lương Hổ Khiếu, chi thứ hai là ông Lương Khánh Tùng cũng là ông nội ruột của tôi, còn chi thứ ba là Lương Vệ Quốc. Công việc của ba người được phân công hết sức rõ ràng. Họ cũng là những người đức cao vọng trọng, là ba trụ cột của nhà họ Lương. Người vừa gọi điện cho tôi là ông hai Lương Khánh Tùng…”, Lương Hồng Anh nói.

Nghe tới đây, Lâm Chính cuối cùng cũng hiểu ra tại sao sắc mặt Lương Hồng Anh lại trở nên khó coi như vậy.

Hóa ra là do Lương Khánh Tùng lên tiếng. Lương Khánh Tùng là người quản lý số hai, địa vị chắc chắn là cao hơn Lương Vệ Quốc. Đến cả ông ta đã ra mặt thì đương nhiên Lương Hồng Anh dù có ngầu cỡ nào cũng không dám làm phản. Dù sao thì vừa nãy cô ta dám quát người đàn ông đeo kính là do cô ta có Lương Vệ Quốc ở sau chống lưng.

Giờ Lương Vệ Quốc đã không làm gì được thì đương nhiên là cô ta cũng vậy.

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm lên tiếng: “Cô Lương, tôi hiểu được sự khó khăn của cô. Nếu đã vậy thì cô đừng bận tâm tới chuyện này nữa, cô đưa chúng tôi tới gần phòng khám nào đó là được”.

Lương Hồng Anh hé miệng, sau đó nói nhỏ: “Lâm Chính, giờ chiếc xe này của tôi bị ít nhất chục chiếc xe giám sát. Nếu tôi đưa mọi người tới phòng khám thì chưa cần nói tới tôi đâu mà chắc chắn là cô à không thím Thu Yến sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức…”

“Cái gì?”

Tô Nhu sững sờ. Lâm Chính đanh mắt, trầm giọng: “Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ tự bắt xe tới phòng khám”.

“Vô ích thôi…”, Lương Hồng Anh thở dài, quay qua nhìn: “Anh Lâm…ông hai đã gọi điện thoại cho tôi có nghĩa là ông ấy đã nhắm chiếc xe này rồi. Anh có đưa thím Thu Yến tới bất kỳ bệnh viện hay phòng khám nào thì cũng sẽ không ai nhận cả”.

“Ý của cô là…”

“Lâm Chính…anh đưa thím Thu Yến về lại nơi ở của thím ấy đi. Cả Yên Kinh này, chỉ có nơi đó là chỗ dung thân của cô ấy thôi. Cũng chỉ có nơi đó thì nhà họ Lương mới không can thiệp vào. Đó là con đường cuối cùng mà thím Thu Yến có thể đi”, Lương Hồng Anh nói giọng khàn khàn.

Lâm Chính co đồng tử, siết chặt nắm đấm.

“Rốt cuộc mẹ nuôi tôi đã làm phải chuyện gì mà khiến nhà họ Lương đối xử với bà ấy như thế chứ. Đến cả một con đường sống cũng không cho người ta”, Lâm Chính gào lên.

“Lâm Chính, xin lỗi…”, Lương Hồng Anh mím môi, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực và đau khổ.

Lâm Chính tức giận nhìn Lương Hồng Anh. Một lúc sau, anh đẩy cửa xe, cõng Lương Thu Yến đi men theo con đường. Tô Nhu cũng đi theo.

“Lâm Chính, tôi có thể đưa mọi người về”, Lương Hồng Anh chạy về phía Lâm Chính.

“Không cần đâu cô Lương, cô đã lo tôi liên lụy tới cô thì chuyện này không phiền tới cô nữa. Mẹ của tôi tôi sẽ tự tìm cách xử lý”.

Lâm Chính lạnh giọng, cứ thế cùng Tô Nhu rời đi, chẳng buồn nhìn Lương Hồng Anh lấy một cái.

Lương Hồng Anh đứng ở một góc đường, nhìn trân trân cảnh tượng đó rồi nín lặng, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ.

Mọi việc giống y như những gì Lương Hồng Anh nói, Lâm Chính cõng Lương Thu Yến đi khắp các phòng khám lớn nhỏ nhưng đều bị từ chối. Tất cả các nơi dường như đều được nhận trước tin tức, nhiều nơi còn chưa đợi anh lên tiếng, thấy họ đi tới là đã lập tức đuổi đi rồi.

Tô Nhu thấy vậy thì mặt tái mét. Cô không phải kẻ ngốc, cô cũng hiểu mọi việc đều do nhà họ Lương làm. Sức mạnh của nhà họ Lương…cũng thật ghê gớm!

Thực ra Lâm Chính không thật sự cần những bác sĩ của những bệnh viện, phòng khám này chữa trị cho Lương Thu Yến. Anh chỉ cần một không gian với các thiết bị. Anh đường đường là thần y Lâm, y thuật lẽ nào còn không bằng đám bác sĩ của những nơi này sao?

Chỉ là Lâm Chính không ngờ, nhà họ Lương lại tuyệt tình như thế. Đi cả một vòng cũng không một ai dám tiếp nhận Lương Thu Yến. Lâm Chính nổi giận gầm lên: “Thôi khỏi đi, Tô Nhu chúng ta về!”

“Vậy bệnh của mẹ nuôi…”

“Về điều trị!”

“Được…!”

Tô Nhu cũng hết cách, lúc này đành phải dựa vào y thuật của Lâm Chính xem thế nào. Đương nhiên, Tô Nhu cũng không tin tưởng cho lắm.

Thế nhưng khi hai người đã hoàn toàn tuyệt vọng, định trở lại nơi ở của Lương Thu Yến thì họ mới phát hiện ra…không chỉ có bệnh viện, phòng khám không tiếp nhận họ mà đến ngay cả tắc xi trong Yên Kinh cũng không chịu dừng lại chở họ…

Rõ ràng để là biển "xe không" nhưng cứ liếc nhìn thấy Lâm Chính là họ lại tăng tốc.

Nếu là một chiếc như vậy thôi thì cũng bình thường, đằng này tới bốn, năm chiếc đều như vậy. Thật quá bất thường.

Lâm Chính đanh mắt, khuôn mặt tối sầm. Anh nhìn về phí dưới gầm một cây cầu, rồi lại nhìn Lương Thu Yến trên lưng. Thế là anh đi tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK