Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 529: Tài xế kiêu căng

“Cô, ý cô là sao? Sao Lâm Chính có thể đồng ý yêu cầu như vậy được?”, không đợi Lâm Chính lên tiếng, Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói.

“Tiểu Nhu, cháu còn mặt mũi nói lời này? Đó là bà nội cháu đấy! Bản thân cháu không liên lạc với Chủ tịch Lâm cứu bà nội cháu đã đành, bây giờ còn ngăn cản chồng cháu đi liên hệ Chủ tịch Lâm? Bác biết trước đây đúng là các bác đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, sao cháu còn giữ mãi không buông?”, Tô Cối cũng đứng dậy, nhíu mày.

“Đúng vậy! Đó là bà nội chúng ta, là chủ của cả nhà họ Tô chúng ta! Tô Nhu, chẳng lẽ em hi vọng bà nội chết trước mặt em?”, Tô Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, nói một cách quái gở.

Thật ra bây giờ cô ta ghen tức muốn bùng nổ.

Nếu Tô Nhu thật sự gả cho Chủ tịch Lâm kia, chim sẻ thành phượng hoàng, e rằng nửa đời sau của cô ta cũng không ngủ được ngon.

Vì sao không phải là mình?

Chẳng lẽ vẻ ngoài của mình không bằng Tô Nhu?

Tô Mỹ Tâm âm thầm cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn hận.

“Tiểu Nhu, nghe bác cả khuyên một câu, mời Chủ tịch Lâm đến đi. Cháu nhìn xem, hôm nay học viện Huyền Y Phái có bao nhiêu người, e rằng Long Thủ và Tần Bách Tùng không có thời gian cứu chữa cho bà nội cháu. Lúc này chỉ có thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng kia mới có thể cứu được mạng bà ấy, cháu nhất định phải giúp đỡ…”, Tô Thái cũng lên tiếng.

“A Quảng, chú cũng khuyên con gái chú đi, chẳng lẽ chú không quan tâm đến mẹ nữa sao?”, Tô Cối nhìn chằm chằm Tô Quảng, hét lên.

Người nhà họ Tô thay nhau khuyên nhủ, gây áp lực rất lớn cho Tô Quảng và Tô Nhu.

Tô Quảng muốn nói lại thôi, không biết nên làm sao.

Tô Nhu tức giận vô cùng.

Những lúc thế này mấy người họ mới nhớ tới mình.

Nhưng Trương Tinh Vũ không ăn chay, bà ta nhảy dựng lên, chặn trước mặt hai người, la ré muốn xé cả họng: “Các người hét cái gì mà hét? Bà già chết tiệt đó chết là đáng đời, liên quan gì đến nhà chúng tôi? Nhà chúng tôi từ lâu đã không còn là người nhà họ Tô! Chuyện của nhà các người đừng kéo chúng tôi vào có được không?”.

“Trương Tinh Vũ, chị nói cái gì? Tốt xấu gì đó cũng là mẹ chồng chị mà! Chị… Chị thật là nhẫn tâm!”, Tô Trân tức giận toàn thân run rẩy.

“Nhẫn tâm? Hừ, nếu muốn so độ nhẫn tâm thì không phải nhà các người nhẫn tâm hơn sao? Ai đã dùng thủ đoạn lừa gạt lừa Tiểu Nhu nhà chúng tôi? Ai đá Tiểu Nhu và A Quảng ra khỏi công ty? So độ nhẫn tâm, ai mà nhẫn tâm hơn đám phản bội các người!”, Trương Tinh Vũ chống nạnh, mắng chửi.

Người xung quanh đồng loạt nhìn sang.

Tô Trân đỏ bừng mặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Xét về miệng lưỡi, bà ta không đấu lại Trương Tinh Vũ.

“Được rồi được rồi, mọi người bớt nói hai câu. Ở đây là bên ngoài, đừng để người khác chê cười!”, Tô Quảng vội vàng đứng lên, khuyên nhủ.

Nhưng hiệu quả không bao nhiêu.

Tô Trân đã nổi nóng, nào còn quan tâm được chuyện này? Bà ta ngay tức khắc chửi ầm lên.

Trương Tinh Vũ cũng không yếu thế, trả đũa lại.

Hiện trường lập tức trở thành trận chiến cãi vã của hai người.

Người đứng vây xem không ít.

Một vài nhân viên y tế cũng nhíu mày, chạy đến khuyên nhủ.

Tình hình trở nên hơi hỗn loạn.

Đúng lúc này…

Bim bim!

Tiếng còi xe vang lên dồn dập.

Hai người đang mắng chửi chợt giật bắn, những người khác cũng không khỏi giật mình.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sau lưng bọn họ là một chiếc xe Bentley màu đen.

Xe gần như tiến sát đến trước người Trương Tinh Vũ, tiếng phanh xe ấy đang sợ đến mức nào?

Đúng lúc đó, cửa sổ xe Bentley hạ xuống, một người thò đầu ra.

“Làm gì đó? Chó khôn không ngáng đường, mau cút đi cho tao! Có nghe thấy không?”.

Tiếng nói đó vừa vang lên lại kéo người nhà họ Tô và Trương Tinh Vũ lên cùng một chiến tuyến.

“Mày là con chó hoang ở đâu nhảy ra vậy? Dám nói chuyện với bà như thế đó hả?”.

“Mày có biết con rể tương lai của tao là ai không? Mày mau cút xuống đây cho tao, dập đầu cho tao, nếu không, hôm nay bà đây sẽ đập nát cái xe rác rưởi của mày!”.

Trương Tinh Vũ và Tô Trân lập tức nổi nóng mắng chửi.

Nhường?

Làm gì có chuyện đó.

Tính cách bọn họ định sẵn sẽ không thỏa hiệp, dù sao quanh đây có nhiều người như vậy, nhường không phải sẽ mất mặt lắm sao?

Tài xế nghe vậy đương nhiên rất tức giận. Gã gật đầu liên tục, nhếch khóe miệng, nói: “Được! Được! Được lắm! Đừng nghĩ các người là phụ nữ mà tôi sợ các người!”.

Nói xong, gã quay đầu nói với người ngồi sau xe mấy câu, sau đó mở cửa xe, đi về phía hai người phụ nữ.

“Các người muốn làm gì?”.

Đám người Tô Quảng, Tô Cối muốn ngăn người đó lại.

Nhưng tài xế rất cao, vóc người cũng cực kỳ cường tráng, hai người không ngăn cản được. Tài xế xông thẳng tới trước mặt hai người phụ nữ, trở tay tát mỗi người một cái.

Bốp bốp!

Tô Trân và Trương Tinh Vũ bị tát ngã xuống đất.

Trương Tinh Vũ bị tát rụng mất một chiếc răng, miệng chảy máu.

“Oa!”.

Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tô Nhu sững sờ.

Ngay cả Lâm Chính cũng không phản ứng kịp.

Thế mà có người dám ra tay ở đây?

“Hai con đĩ thối! Ông đây đang vội đi gặp Long Thủ và Tần Bách Tùng! Các người biết điều thì mau cút ra cho ông, nếu không ông đây sẽ đánh rụng răng các người!”, tài xế phách lối quát lên.

“Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”.

Trương Tinh Vũ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nổi điên lao về phía tài xế kia.

Nhưng tài xế hoàn toàn không hiểu đạo lý đàn ông tốt không chấp phụ nữ, lập tức đạp tới một đạp.

Rầm!

Trương Tinh Vũ lại ngã ra đất, mặt mũi đầy bụi bặm, vô cùng nhếch nhác.

Người nhà họ Tô và Tô Quảng triệt để nổi giận.

“Đồ chó, mày kiêu căng quá rồi!”.

“Đánh đi, tôi không tin một mình gã có thể đánh lại nhiều người chúng ta như vậy! Đánh đi!”.

Tô Cương, Tô Cối lao lên, Tô Quảng xưa nay nhu nhược lần này cũng không sợ, vung nắm đấm về phía gã tài xế.

Mặc dù tài xế cao to, nhưng cũng không chống đỡ được nhiều người, mau chóng bại trận, trên mặt xuất hiện mấy vết bầm tím.

Lúc này lại có vài chiếc xe đi vào học viện, dừng phía sau chiếc Bentley. Trên xe có nhiều người mặc áo đen bước xuống, ùa về phía này, ấn tất cả mấy người nhà họ Tô và Tô Quảng xuống đất.

Lâm Chính thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Dừng tay!”.

Lúc đó, một thành viên cốt cán của Huyền Y Phái dẫn theo một nhóm các nhân viên y tế chạy tới, đẩy đám người áo đen đó ra.

Lâm Chính nhận ra người này, ông ta tên Mạc Phó, đi theo Hùng Trưởng Bạch học tập.

Theo vai vế, ông ta là đồ tôn của anh.

“Các người là ai? Có biết đây là đâu không mà dám gây sự ở nơi này? Ở đây không hoan nghênh các người, mời ra khỏi đây!”, Mạc Phó tức giận nói với những người áo đen.

Học viện Huyền Y Phái là thánh địa trong lòng ông ta, sao có thể để người khác hoành hành ngang ngược như vậy?

“Ông là Long Thủ?”.

Tài xế kia sờ vết bầm tím trên mặt mình, có chút mơ hồ hỏi Mạc Phó.

“Không phải!”.

“Vậy ông là Tần Bách Tùng?”.

“Tôi tên Mạc Phó!”.

“Mạc Phó? Tôi chưa nghe qua. Mau gọi Tần Bách Tùng hoặc Long Thủ ra đây. Nếu Hùng Trưởng Bạch có ở đây, bảo ông ta ra đây cũng được! Mau lên!”, tài xế kiêu căng hét lên.
Chương 530: Bảo họ đợi tôi!

Mạc Phó đã ra mặt rồi mà còn không làm gì được. Hơn nữa từ thái độ của những người tài xế này có thể thấy họ hoàn toàn không coi Huyền Y Phái ra gì.

Thật đáng ghét. Đám người này rõ ràng là tới xin chữa trị giúp. Nếu đã vậy thì sao lại có thể có thái độ khoa trương như vậy chứ! Dù Mạc Phó rất nhẫn nại nhưng cũng hết chịu nổi rồi.

“Thầy Long Thủ và Tần Bách Tùng đều rất bận. E rằng không thể tiếp đón mọi người được”, Mạc Phó lạnh lùng lên tiếng.

“Ông nói cái gì?”

Người tài xế tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Mạc Phó. Đúng lúc này, một giọng nói từ trong chiếc Bentley vang lên.

“Tiểu Tứ, điềm tĩnh chút, ăn nói cho đàng hoàng”.

“Vâng thưa chủ nhân”.

Gã tài xế vội vàng cúi mình sau đó liếc nhìn Mạc Phó. Gã bước tới, nói vài cậu với ông ta. Mạc Phó vốn đang tức giận lắm nhưng không biết gã tài xế nói gì đó mà ông ta lập tức tái mặt, trợn tròn mắt nhìn gã tài xế: “Thật sao?”

“Người ở trong xe kìa, còn có thể là giả sao?”, gã tài xế hừ giọng.

Mạc Phó suy nghĩ rồi trầm giọng: “Mọi người đợi tôi một chút, tôi phải vào nói chuyện này với thầy Tần Bách Tùng”.

“Chúng tôi vào nói thì cũng thế. Chủ nhân của chúng tôi không đợi nổi nữa rồi”, người tài xế nói.

Mạc Phó lập tức gật đầu: “Cũng được, vậy các người lái xe vào trong đi”.

“Được”.

Gã tài xế mỉm cười, lập tức lên xe, khởi động máy. Nhà họ Tô tức lắm. Thế nhưng thấy đến cả Mạc Phó cũng không dám truy cứu thì biết là người này có thân phận không hề đơn giản.

Trương Tinh Vũ tức tới mức run rẩy. Tô Quảng đứng bên cạnh an ủi. Nói rằng dù gì đó cũng là tài xế thôi, đừng chấp vặt. Đúng lúc này, một bóng hình lập tức chặn ngay trước chiếc xe Bently đang nổ máy.

“Dừng lại!”

Tiếng quát vang lên. Đám đông thất kinh, quay qua nhìn thì thấy Tô Nhu đang ngáng đường.

“Con đàn bà này, muốn chết à? Cút qua một bên, nếu không ông đâm chết bây giờ”, người tài xế liếc nhìn Tô Nhu và quát tháo.

“Các người đánh mẹ tôi, còn ức hiếp người nhà tôi. Tôi không cần biết các người là ai nhưng phải xin lỗi mẹ tôi trước”, Tô Nhu đanh mặt nói.

Mặc dù Tô Nhu cũng không hài lòng bởi rất nhiều hành động của Trương Tinh Vũ nhưng dù sao đó cũng là mẹ cô. Dù thế nào thì Tô Nhu cũng không thể chấp nhận việc nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp được.

“Khốn nạn!”

Gã tài xế điên máu, trừng mắt với Tô Nhu: “Mày là cái thá gì mà còn bắt tao xin lỗi. Mày có biết tao là ai không? Tao phải xin lỗi mẹ mày á, mày nhận nổi không?”

“Các người…”

Tô Nhu tức run lên. Cô còn định nói gì nữa thì lúc này Lâm Chính đã bước tới, kéo cô lại.

“Lâm Chính, anh buông ra”, Tô Nhu giãy giụa.

“Tô Nhu, đừng làm loạn”, Lâm Chính quát

“Lâm Chính, đồ bạc nhược còn làm ra bộ ông chủ à. Cậu tránh qua một bên đi”, Trương Tinh Vũ lập tức lên tiếng.

Lâm Chính chỉ lạnh lùng nhìn bà ta rồi quát lên: “Đến cả thầy Mạc Phó còn không trách được những người này thì mẹ có thể sao? Gây sự với họ rồi dù mọi người không sợ nhưng còn Tô Nhu? Sự nghiệp của Tô Nhu đang đi lên, mọi người còn muốn gây rắc rối thêm cho cô ấy hả? Mọi người muốn hủy hoại tiền đồ của cô ấy phải không?”

Dứt lời, Trương Tinh Vũ á khẩu.

“Nhóc này thú vị đấy, cậu ta nói đúng. Có những người các người không động vào được đâu”, gã tài xế nhếch mép, cười đắc ý.

“Đáng ghét! Chết tiệt!”, Tô Nhu tức tới mức giậm chân.

Thế nhưng Lâm Chính lại chẳng tỏ ra tức giận. Anh liếc nhìn người tài xế, trầm giọng nói: “Các người đã nói ra được như vậy mà không hiểu đạo lý của câu nói đó à?”

Gã tài xế giật mình, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, ý cậu là gì?”

“Ý gì còn cần tôi phải nói nhiều sao? Hôm nay xem ra các người tới công cốc rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Mày là cái thá gì mà dám nói bậy ở đây? Mày là thằng ngốc đấy à?”, gã tài xế không hiểu ý của Lâm Chính, chỉ cảm thấy kỳ lạ nên chửi rủa.

Lâm Chính cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ kéo Tô Nhu qua một bên. Tên tài xế lầm bầm rồi lái xe vào trong. Những chiếc xe khác cũng chạy vào theo.

Tô Nhu nghiến răng, siết chặt nắm đấm. Cô quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Em luôn tưởng anh chỉ không muốn sinh sự với người trong nhà nên mới nhịn. Thật không ngờ với người ngoài anh cũng yếu đuối như vậy. Đến cả người thân mà anh cũng không bảo vệ được. Anh có còn là đàn ông nữa hay không vậy?”

Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày: “Tô Nhu, anh muốn tốt cho em. Huống hồ anh có cách giải quyết của mình”.

“Em biết một điều nhịn là chín điều lạnh. Nhưng đó là mẹ của em. Chúng ta chưa ly hôn thì đó cũng là mẹ của anh mà! Anh có thể trơ mắt nhìn người khác ức hiếp mẹ xong để họ bỏ đi sao? Lâm Chính, em đã gạt công ty qua một bên rồi mà anh còn làm vậy. Anh khiến em thất vọng quá”.

Tô Nhu vẩy tay Lâm Chính ra và quay người bỏ chạy. Lâm Chính không hề đuổi theo. Anh chỉ cảm thấy tức giận.

Anh giận lắm. Không chỉ giận Tô Nhu mà còn giận cả đám người kia. Có lẽ…chẳng ai có thể hiểu được anh…

Anh ngăn Tô Nhu là vì dù là cô ấy hay là nhà họ Tô thì đều không thể đắc tội với những người đó.

Chỉ có anh có thể mà thôi. Anh có cách xử lý của riêng mình. Anh không muốn Tô Nhu gặp rắc rối. Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện đều là do Lâm Chính tự mua dây buộc mình.

“Có lẽ chúng ta không nên trở thành vợ chồng”, Lâm Chính lầm bầm. Đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.

Reng reng…

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra. Là Tần Bách Tùng gọi. Anh nghe máy.

“Thưa thầy, thầy mau tới phòng họp. Có khách tới”, Tần Bách Tùng kích động nói.

“Bảo toàn bộ đợi tôi ở phòng họp. Phải rồi, cả tên tài xế nữa cũng ở đó đợi tôi. Giờ tôi tới”.

Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK