Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576: Tô Nhu tiếc tiền

Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, tay cầm điện thoại đang run rẩy nhè nhẹ.

Chưa bao giờ có chuyện gì khiến anh bị sốc như vậy.

Chưa bao giờ.

Nhưng chuyện này, dù thế nào anh cũng không thể chấp nhận nổi.

Anh đã mất đi mẹ ruột, anh không muốn mất cả người mẹ nuôi.

“Rốt cuộc… xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính cố gắng ổn định tâm trạng mình, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh.

“Tôi… Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, tóm lại là anh mau đến đây đi. E rằng cả nước cũng chỉ anh có y thuật cứu được thím Thu Yến…”, Lương Hồng Anh mím môi, nói.

“Bây giờ tôi sẽ đến Yên Kinh ngay, cô hãy mau chóng gửi địa chỉ cho tôi!”.

Lâm Chính nói giọng trầm khàn, lập tức cúp máy.

“Sao vậy?”.

Tô Nhu đang rửa chén thò đầu ra khỏi phòng bếp, quái lạ nhìn Lâm Chính.

“Mẹ nuôi anh xảy ra chuyện, anh phải đi Yên Kinh thăm bà ấy! Bây giờ anh phải xuất phát ngay”, Lâm Chính nói.

“Mẹ nuôi?”.

Tô Nhu ngơ ngác, rõ ràng chưa từng nghe Lâm Chính nói tới chuyện mẹ nuôi của anh.

Nhưng nghĩ lại, Tô Nhu cũng chưa từng nghe Lâm Chính nói về chuyện gia đình anh, cũng chỉ biết mẹ Lâm Chính đã mất từ lâu.

“Nghiêm trọng lắm sao?”.

“Bà ấy sắp không ổn rồi”.

“Nghiêm trọng vậy à?”.

Tô Nhu ngập ngừng, do dự một lúc rồi nói: “Lâm Chính, em… em đi cùng anh đi”.

“Em?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Dù thế nào, bây giờ chúng ta vẫn là vợ chồng, mẹ nuôi của anh cũng là mẹ nuôi của em. Nếu bà ấy có chuyện, em không đi thăm thì không trọn đạo”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, nếu em muốn đi thì đi”.

Nói xong, anh bèn gửi tin nhắn cho Mã Hải, nói Mã Hải chuẩn bị chuyên cơ, bay đến Yên Kinh ngay trong đêm.

“Bây giờ chúng ta ra sân bay”.

“Không phải đặt vé trước sao?”, Tô Nhu lấy điện thoại ra, nói.

“Không cần, đã có chuyến bay đến Yên Kinh rồi”, Lâm Chính nói, sau đó kéo Tô Nhu rời khỏi công ty.

Tô Nhu không ngờ Lâm Chính lại sốt ruột như vậy.

Hai người ngồi vào chiếc xe nhỏ của cô, chạy như bay đến sân bay.

Xe đỗ trong bãi đậu xe ở sân bay, hai người tức tốc chạy tới sảnh chờ.

“Hả? Lâm Chính, đó là lối đi VIP, anh chạy tới đó làm gì? Hơn nữa vé anh đặt đâu? Chúng ta còn chưa đổi thành thẻ lên máy bay”, Tô Nhu vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, kéo Tô Nhu chạy nhanh về phía đó.

“Anh đang làm gì vậy? Anh lại lên cơn điên gì vậy?”.

Thấy Lâm Chính không nói gì, Tô Nhu càng sốt ruột.

Nhưng… khi Lâm Chính kéo cô đến lối đi VIP, Tô Nhu kinh ngạc phát hiện, nhân viên sân bay của lối đi VIP lại không ngăn bọn họ, ngược lại còn dẫn đường cho bọn họ.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến trước bãi đậu máy bay, một chiếc máy bay cỡ nhỏ xuất hiện trước mặt Tô Nhu.

“Cậu Lâm, thật ngại quá, vì thời gian gấp rút nên chúng tôi chỉ tìm được máy bay khá nhỏ”, một người đàn ông mặc Âu phục vội vàng tiến lên, vô cùng áy náy nói.

“Không sao, bay được là được, mau đến Yên Kinh”.

Lâm Chính hạ giọng nói, kéo Tô Nhu đang không hiểu ra sao lên máy bay.

Máy bay tuy nhỏ, nhưng bên trong cũng xem như đầy đủ thiết bị. Hai người ngồi yên ổn, máy bay bắt đầu khởi động.

Tô Nhu ngồi trên ghế, mắt trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi nhìn tất cả mọi chuyện.

Trên máy bay ngoại trừ nhân viên tổ bay… chỉ có hai người bọn họ?

Chuyện này là sao? Đây là chuyên cơ sao?

Tô Nhu cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.

Đây không phải lần đầu cô đi máy bay, nhưng đây là lần đầu cô ngồi chuyên cơ…

“Lâm Chính, máy… máy bay này là sao? Vì sao chỉ có hai chúng ta?”, Tô Nhu không nhịn được nữa, quay đầu hỏi Lâm Chính.

“Anh đã bao chiếc máy bay này”, Lâm Chính nói.

“Bao… Bao máy bay?”, Tô Nhu kinh ngạc, suýt thì sặc.

Cô lắp bắp hỏi: “Bao máy bay… thế phải tốn bao nhiêu tiền?”.

“Thưa cô, máy bay này là rẻ nhất rồi, chi phí tính theo giờ, khoảng mười tám nghìn tệ một giờ. Hơn chiếc này còn có máy bay tầm trung, ví như năm mười nghìn tệ một giờ, một trăm nghìn tệ một giờ. Nếu là máy bay chở khách sang trọng thì có thể lên đến hai trăm nghìn tệ một giờ”, một tiếp viên hàng không ở cạnh mỉm cười giải đáp cho Tô Nhu, đồng thời đưa một ly nước ép hoa quả cho cô.

“Cảm… Cảm ơn…”, Tô Nhu hơi ngại, nhưng suy nghĩ một lúc lại nói: “Cho dù là vậy, từ Giang Thành bay đến Yên Kinh cũng phải hai tiếng đồng hồ, chuyến này cũng phải mấy chục nghìn tệ. Anh… Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”.

“Anh biết một ít y thuật, khám bệnh cho người khác ở bên ngoài kiếm được”, Lâm Chính thuận miệng nói.

Bây giờ anh đang rối, cũng không muốn giải thích quá nhiều với Tô Nhu. Nếu nói thẳng với cô mình chính là thần y Lâm, có lẽ Tô Nhu cũng sẽ không tin.

Thật ra chuyện cũng gấp quá, nếu không với tính cách của Mã Hải, sao có thể để Lâm Chính ngồi máy bay như thế này, chắc chắn ít nhất cũng phải hai trăm nghìn tệ một giờ.

Nhưng vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức nổi cáu.

“Lâm Chính, anh… anh nói gì? Anh lại chạy ra ngoài khám bệnh cho người ta?”.

“Sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Còn sao nữa hả? Anh có biết anh vốn dĩ là một bác sĩ chân đất, đừng nghĩ anh xem vài cuốn sách y học thì thật sự là bác sĩ, nếu chữa trị sai sót thì phải làm sao?”, Tô Nhu đỏ mắt, trách móc.

Xảy ra mạng người, ai cũng không gánh nổi!

Vẻ mặt Lâm Chính âm trầm, có thể thấy Tô Nhu cũng vì tốt cho mình, nên không lên tiếng.

“Lâm Chính, em biết anh muốn chứng minh bản thân, muốn nói với mọi người anh không phải kẻ vô dụng. Nhưng ai không thể dùng cách này để chứng minh. Em đã nói với anh, bảo anh đi thi lấy giấy phép hành nghề, anh lại không đi. Nếu sau này điều tra đến anh thì phải làm sao? Em không cứu nổi anh đâu”, Tô Nhu vừa oán giận vừa sốt ruột nói.

Lâm Chính hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Nhu, bây giờ tâm trạng anh không tốt, em đừng nói nữa được không?”.

Tô Nhu hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên cô thấy Lâm Chính lộ ra vẻ mặt như vậy, cô ngập ngừng một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Emm cũng vì muốn tốt cho anh…”, sau đó thì không nói nữa.

Chuyến bay này Tô Nhu đi mà tiếc hùi hụi.

Mấy chục nghìn tệ!

Cứ thế bị Lâm Chính lãng phí rồi.

Nếu Trương Tinh Vũ ở đây, còn không chửi té tát Lâm Chính được sao?

Có lẽ đây chính là thái độ của người chưa từng kiếm tiền, hoàn toàn không biết kiếm tiền khó thế nào.

Tô Nhu nhìn Lâm Chính với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi.

Nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể nói là Lâm Chính sai.

Hai người mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đi đường, cuối cùng cũng đến được Yên Kinh.

Lâm Chính đi vội vã, cũng không nói Mã Hải chuẩn bị xe, thế nên anh bắt xe đi cùng Tô Nhu đến địa chỉ mà Lương Hồng Anh gửi cho.

Tuy nhiên, khi hai người sốt sắng chạy đến được nơi ở của Lương Thu Yến, Lâm Chính chợt sững sờ…
Chương 577: Lương Thu Yến

Đây là một quần thể kiến trúc vô cùng xưa cũ, bên cạnh còn có một tòa nhà cũ nát.

Khu vực này đã cách rất gần với khu vực ngoại ô Yên Kinh, thuộc khu vực được quy hoạch, e là chẳng mấy năm nữa tòa nhà này sẽ bị dỡ bỏ.

Người ở bên trong đa số đều đến Yên Kinh làm công hoặc là lang bạt kiếm sống. Bởi vì nhà thuê ở nơi này không đắt, so với những nơi khác ở Yên Kinh thì giá cả nơi này rất bình dân.

Nhưng giá cả bình dân đổi lại là môi trường rất tệ.

Chưa được xanh hóa, trên mặt đất toàn là rác, vách tường loang lổ, bất cứ đâu cũng có thể thấy quầy hàng, trong rãnh nước bên cạnh bốc mùi tanh hôi nổi mốc.

Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.

Trong mỗi một thành phố lớn nổi tiếng đều sẽ có một nơi như vậy, Yên Kinh cũng không ngoại lệ.

Nhưng… sao Lương Thu Yến lại ở nơi này?

Bà ấy là người của nhà họ Lương ở Yên Kinh.

Người xuất thân từ nhà họ Lương có kém đi nữa cũng không đến nỗi sống ở nơi như thế này chứ?

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, đi cùng Tô Nhu vào trong tòa nhà.

Nhưng đi quanh tầng một mấy vòng cũng không tìm thấy nhà của Lương Thu Yến.

“Lâm Chính, mẹ nuôi của anh sống ở căn hộ số mấy?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi.

“102!”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… ở đây toàn là 20 mấy… chẳng lẽ 102 là ở bên dưới?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.

“Bên dưới?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, dường nghĩ tới điều gì, chạy tới cửa cầu thang. Bấy giờ mới phát hiện ở trong góc cửa cầu thang tầng một còn một chiếc cầu thang khá nhỏ hẹp. Anh vội vàng chui vào trong.

Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn cầu thang. Nơi đó không có cả đèn, một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào đèn điện thoại miễn cưỡng xuống lầu.

Xuống dưới lầu, hai người mới phát hiện 102 quả thật là ở tầng này.

Nhưng… đây rõ ràng là tầng hầm.

Hơn nữa bên trong đầy khói, nhiều người đứng ở cửa cầu thang hút thuốc, bởi vì trong nhà không có cửa sổ.

Thấy Lâm Chính và Tô Nhu đi tới, những người này đồng loạt nhìn sang. Đương nhiên, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Tô Nhu. Dù hành lang vô cùng chật hẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở của Tô Nhu vẫn có thể hút hồn vô số người.

Tô Nhu không quen với ánh nhìn của những người này, vô thức nép lại gần Lâm Chính.

“Đến rồi”.

Lâm Chính dừng lại, liếc nhìn biển số trên cửa, sau đó gõ cửa.

Cốc cốc cốc…

“Ai đấy…”, trong nhà vang lên giọng nói già cỗi, mơ hồ có thể nghe được cả tiếng ho.

“Là con, Lâm Chính!”.

Lâm Chính đáp lại.

“Lâm Chính?”.

Người trong nhà lẩm bẩm một câu, sau đó mở cửa ra.

Đó là một bà cụ tóc bạc phơ, da đồi mồi, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi.

Bà ấy tò mò nhìn Lâm Chính, nghi hoặc hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu tìm ai?”.

“Xin hỏi Lương Thu Yến có ở đây không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có, cậu là gì của nó?”, người đó hỏi.

“Cháu là con nuôi của bà ấy, nghe nói bà ấy bệnh nặng nên đến đây thăm bà ấy”, Lâm Chính nói.

“Ồ, cháu đến đúng lúc lắm, sợ rằng nó không qua khỏi đêm nay, cháu mau vào trong xem đi”, bà cụ mở cửa ra, nói.

Cửa vừa mở, một mùi hôi thối mốc meo ập vào mũi.

Tô Nhu không khỏi bịt mũi.

Lâm Chính cũng nhíu mày, đi vào trong.

Đây là một căn nhà chỉ có ba mươi mét vuông, nhà vệ sinh và bếp lò đều chất chồng lên nhau, chỉ có thể đặt một chiếc giường không lớn. Lúc này, trên giường có một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm. Tóc mai bà ấy bạc trắng, mặt mày gió sương, trên cánh tay toàn là ống, đeo máy thở ô xy, ý thức đã hơi mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Thu Yến, mũi anh cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.

Lương Thu Yến là người đã chăm nom anh từ nhỏ tới lớn, vô cùng yêu thương anh.

Anh còn nhớ lúc nhỏ, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm đều có đồ chơi siêu nhân rất to, Lương Thu Yến không nói lời nào đã bế anh lên phố mua.

Mỗi lần mẹ bị đối xử bất công, khóc thút thít một mình ở nhà họ Lâm, Lương Thu Yến cũng đến an ủi mẹ, đem lại hơi ấm hiếm hoi cho hai mẹ con anh.

Nhưng không ngờ mấy năm không gặp, lúc gặp lại, Lương Thu Yến đã trở thành thế này…

Anh chậm rãi đi tới ngồi bên giường, kéo tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.

“Ai… ai đấy…”, Lương Thu Yến dường như ý thức được gì đó, cố hết sức mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.

“Mẹ, là con, Tiểu Chính…”, Lâm Chính hơi run rẩy gọi.

“Tiểu Chính? Lâm… Lâm Chính? Con trai mẹ?”, Lương Thu Yến như ý thức được gì đó, đột nhiên chụp lấy ngón tay Lâm Chính, một khắc cũng không chịu buông ra.

Trong lòng bà ấy, Lâm Chính luôn là con trai bà ấy, luôn là người nhà của bà ấy.

Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này lại hơn cả huyết thống…

Lâm Chính hít sâu một hơi, vỗ mu bàn tay bà, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con nhất định sẽ giúp mẹ khỏe lại”.

“Tiểu Chính… đừng lãng phí công sức nữa, tình trạng mẹ thế nào trong lòng mẹ hiểu rõ. Con có thể đến đây là mẹ đã rất vui rồi, chỉ là… mẹ luôn cảm thấy mẹ có lỗi với con. Mẹ đã nghe kể chuyện của con… Mấy năm nay con đã phải chịu ấm ức, con ở Giang Thành… chắc là rất khổ sở đúng không…”, Lương Thu Yến nói giọng khàn khàn, khóe mi tràn nước mắt, tự trách: “Mẹ có lỗi với mẹ con…”.

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con sống ở Giang Thành rất tốt. Mẹ xem, vợ con cũng đến rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vợ con?”, Lương Thu Yến dường như khôi phục được một chút, muốn ngồi dậy.

Nhưng Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ tay Lương Thu Yến, xót xa nói: “Mẹ, con… con tên Tô Nhu, là vợ… vợ của Lâm Chính…”.

Lương Thu Yến hé nửa con mắt nhìn Tô Nhu, một lúc sau, trên mặt hiện lên nụ cười an ủi, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Chính, con có phúc lắm đấy, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy… Tốt… tốt lắm…”.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải để cơ thể tĩnh dưỡng”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.

“Mẹ không sao, ngược lại là con… nhất định phải khoan dung một chút. Đứa trẻ Tiểu Chính… sinh ra luôn gặp nhiều hoạn nạn, mệnh khổ. Con… Con nhất định phải khoan dung một chút, khoan dung một chút… khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Lương Thu Yến còn chưa kịp nói mấy câu đã ho dữ dội.

“Vâng ạ, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Tô Nhu vội vàng nói.

Lâm Chính cởi túi châm ở thắt lưng ra, lấy một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.

Tô Nhu vốn muốn ngăn cản Lâm Chính, nhưng thấy sau vài châm, Lương Thu Yến dừng ho hẳn, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng giảm bớt đi nhiều, đành nuốt lời đã đến bên miệng xuống.

“Tiểu Nhu, em mau đi chuẩn bị một chút, chuyển mẹ đến bệnh viện. Môi trường ở đây quá tệ, bà ấy cần môi trường thích hợp để tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn cần phải có thuốc thang hợp lý để chữa trị”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu gật đầu, mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu.

Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân ồn ào, kèm theo đó là một giọng hét mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK