Diên Nữ cúi đầu, đầu tóc hơi lộn xộn.
Nhưng cô ta không phản kháng, cũng không kêu đau, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất bằng ánh mắt ảm đạm.
“Đồ đê tiện, con nhỏ thối tha, suýt chút nữa mày đã hại bác gái của tao, có biết không hả? Nếu Lâm Chính bị mày hại chết, bác gái tao cũng không cứu được! Loại đê tiện rắn rết như mày sao còn có mặt mũi ở trên đảo Vong Ưu bọn tao? Cút! Mày cút khỏi đây cho tao, hoặc là đi chết đi! Chết càng xa càng tốt!”.
Huyết U U chửi mắng, hai tay cô ta chống nạnh, không hề che giấu, mắng chửi hết câu này đến câu khác vô cùng khó nghe.
Diên Nữ không lên tiếng, tiếp tục quét dọn.
“Khốn nạn!”.
Huyết U U tức giận, lại giơ tay định tát.
“Cô Huyết!”.
Lâm Chính tức khắc lên tiếng gọi.
Huyết U U quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính đi tới, lập tức vui mừng, cười nói: “Lâm Chính, anh đến thật là đúng lúc! Nào nào nào, đạp cô ta hai cái cho hả giận, yên tâm, không ai gây rắc rối cho anh đâu”.
“Bỏ đi”, Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên nói: “Con người tôi không thích so đo với phụ nữ”.
“Cô ta định giết cả anh, anh còn có thể nhẫn nhịn?”, Huyết U U cảm thấy quái lạ, hỏi.
“Con người tôi có cái tật đó, cô có thể giết tôi, nhưng đừng động vào người bên cạnh tôi. Nếu không, tôi mặc kệ cô là nam hay nữ, già hay trẻ, tôi đều sẽ giết cô”, Lâm Chính nói: “Đi thôi, sắp tới giờ rồi”.
“Được thôi”, Huyết U U bĩu môi, liếc nhìn Diên Nữ: “Hôm nay xem như cô may mắn!”.
Cô ta nói xong thì khoác cánh tay Lâm Chính đi vào trong.
Võ trường nằm ở chân núi của đảo Vong Ưu, chiếm diện tích rất lớn, có thể chứa gần mười nghìn người.
Lúc này, trong võ trường đã nhốn nháo, nhiều người tụ tập, các trưởng lão của đảo Vong Ưu cũng đi vào trong.
Các đệ tử tụ tập với nhau theo từng nhóm.
Nhiều chấp sự, tinh nhuệ cũng đã đến.
“Sư huynh, hôm nay chúng ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, dương danh khắp chốn”.
“Không sai, phải cho đảo chủ thấy thực lực của chúng ta”.
…
Mọi người hồi hộp chuẩn bị, nhao nhao nói.
Huyết U U dẫn Lâm Chính đến tầng trên cùng của khán đài.
Đây là vị trí của ngũ đại trưởng lão và đảo chủ đảo Vong Ưu ngồi quan sát.
Lâm Chính cũng được sắp xếp ngồi ở đây, ngay bên cạnh Ngũ trưởng lão.
“Đảo chủ đến!”.
Lúc này, một tiếng hô lớn vang lên, sau đó là một nhóm người hùng dũng từ ngoài cửa đi vào.
Đó chính là đảo chủ đảo Vong Ưu các trưởng lão của đảo Vong Ưu.
Các đệ tử đồng loạt xoay người, dõi theo đảo chủ, cho đến khi đảo chủ đi tới đài cao mới đồng loạt hành lễ, chắp tay chào.
“Bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão!”.
Tiếng hô như sóng triều, vang vọng bốn phía.
“Đứng lên đi”.
Đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha hả.
“Tạ đảo chủ!”.
Mọi người đồng loạt đứng dậy.
Lâm Chính ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm các đệ tử đảo Vong Ưu.
Lại thấy từng nhóm đệ tử đi tới trước mặt đảo chủ đảo Vong Ưu, hành lễ.
“Đệ tử đội 10 Mao Trường Quế cùng đệ tử trong đội khấu kiến đảo chủ!”.
Một người cao to hùng dũng dẫn theo nhóm đệ tử đi tới.
“Trường Quế à! Thập trưởng lão rất xem trọng cậu, hội thí luyện lần này cậu hãy biểu hiện thật tốt”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười nói.
“Đệ tử tất nhiên sẽ không phụ lòng ưu ái của đảo chủ và trưởng lão”, Mao Trường Quế chắp tay nói.
“Ừ, xuống chuẩn bị đi!”.
“Vâng, đảo chủ!”.
Mao Trường Quế rời đi.
Sau đó lại có một nhóm đệ tử khác đi đến.
“Đệ tử đội 9 Đinh Vượng cùng đệ tử trong đội khấu kiến đảo chủ!”.
…
Các đệ tử lần lượt đi đến khấu kiến.
Đó đều là các đệ tử tham gia thi đấu.
Lâm Chính cũng quan sát sơ qua những người này.
Đột nhiên một loạt tiếng hô kinh ngạc vang lên từ trong đám đông.
Một người đàn ông để tóc dài, mặc kiếm phục màu đen xuyên qua đám đông, đi tới trước đài cao.
Các trưởng lão và đảo chủ đều nhìn về phía người đó.
Trên mặt mỗi người đều để lộ ý cười.
“Đệ tử Thịnh Siêu bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão”, người đàn ông chắp tay nói.
“Ừ”.
Đảo chủ gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ yêu quý.
“Thịnh Siêu, nghe nói vài hôm trước cậu đã đột phá Vong Ưu Kiếm Pháp đến tầng thứ tám, có phải không?”, Nhị trưởng lão Huyết Nham mỉm cười hỏi.
“Phải”, Thịnh Siêu gật đầu.
“Ồ, Thịnh Siêu trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến tầng thứ tám, thiên tài!”.
“Trừ Trường Phong ra, cậu ta là người thứ hai đột phá đến tầng thứ tám trước hai mươi hai tuổi”.
“Phải đấy…”.
Các trưởng lão tán thưởng, liên tục vỗ tay.
Nhưng Thịnh Siêu ở bên dưới nghe vậy lại có vẻ không cam tâm, không lên tiếng.
Thịnh Siêu rời đi, lại một cô gái khác đi đến.
“Đệ tử Mai Phượng Yến bái kiến đảo chủ, bái kiến các vị trưởng lão”.
“Ừ, được! Được!”.
Mọi người lại gật đầu, đều lộ vẻ yêu quý.
“Hai người đó là ai?”.
Lâm Chính không kìm được, hỏi.
“Đó là hai đệ tử ưu tú nhất trên đảo chúng tôi, Thịnh Siêu sư huynh là đệ tử xếp hạng thứ ba, sở trường kiếm thuật, kiếm pháp cực kỳ tinh thông. Mai Phượng Yến xếp thứ hai trong các đệ tử, thân pháp cực kỳ tốt, chuyển động như tia chớp. Bọn họ đều là thiên tài thiếu niên, được các đệ tử trên đảo sùng bái”, Huyết U U cười giải thích.
“Thế à? Còn đứng đầu các đệ tử là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Đương nhiên là Trường Phong sư huynh”, hai mắt Huyết U U lóe sáng, vẻ mặt đầy sùng bái, nói.
“Trường Phong? Là cái tên Huyết Trường Phong đó sao?”, Lâm Chính hỏi.
Trước kia anh đã nghe Huyết Nham nhắc tới, ở trên đảo chưa tới một ngày cũng nghe tên người này ở khắp nơi.
“Không sai, chính là anh ấy”, Huyết U U cực kỳ kích động, nói: “Nhưng không biết đại hội thí luyện lần này, Trường Phong sư huynh có ra tay hay không. Nếu anh ấy ra tay thì sẽ có trò vui. Anh không biết chứ, lần trước anh ấy ra tay đã là ba năm trước, cũng không biết trong ba năm này, thực lực của anh ấy đã đạt tới trình độ nào”.
“Anh ta lợi hại thế sao?”.
“Nói thừa, thực lực bây giờ của anh ấy thậm chí trưởng lão còn không chống đỡ nổi, anh ấy là thiên kiêu kia mà!”.
“Thiên kiêu?”.
“Không sai, xếp hạng mười tám trên bảng thiên kiêu! Lâm Chính, anh biết bảng thiên kiêu không?”.
“Có nghe… đồn một chút…”.
“Thiên tài trên bảng thiên kiêu đều trác tuyệt vô song, yêu nghiệt thiên phú dị bẩm. Tuy anh nghe qua, nhưng chắc chắn chưa từng thấy qua. Hôm nay anh sẽ có thể thấy thiên kiêu ngay trước mắt. Thế nào? Kích động không?”.
“Cũng tạm”, Lâm Chính cười cười.
Huyết U U bĩu môi, cảm thấy rất tẻ nhạt, không quan tâm đến Lâm Chính nữa.
Nhưng ngay khi ấy, một trận xôn xao lại vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Chợt nghe Huyết U U ở bên cạnh kích động lên tiếng.
“Lâm Chính, mau nhìn kìa, Trường Phong sư huynh đến rồi!”.
Tất cả mọi người sôi sục.
Lâm Chính nhìn về phía cửa.
Một công tử văn nhã mặc toàn màu trắng, trang phục giống thời cổ đại đi vào.
Người đó mày kiếm mắt sao, dáng vẻ tuấn tú. Nét mặt hắn lạnh lùng, không có cảm xúc gì, thắt lưng giắt một thanh kiếm, bước đi nhanh thoăn thoắt tiến về phía này.
Dọc đường đi, các đệ tử đều cúi đầu nhường đường.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
“Kính chào Trường Phong sư huynh!”.
…
Ai nấy đều vô cùng cung kính.
Thậm chí… ngay cả các trưởng lão trên đài cao cũng đứng dậy, dõi theo hắn bước về phía này.
Chương 754: Huyền Mi?
Đây chính là Huyết Trường Phong?
Thật là khí thế! Không hổ là đệ tử đứng đầu!
Lâm Chính không nhịn được gật gù.
Huyết Trường Phong đi tới trước đài cao, sau đó chắp tay: “Bái kiến đảo chủ!”.
Hắn chỉ chắp tay với đảo chủ, những trưởng lão khác đều phớt lờ.
Đó chính là sự kiêu ngạo của thiên tài số một đảo Vong Ưu.
Nhưng các trưởng lão cũng không tức giận, dù sao cũng là một nhân vật trên bảng thiên kiêu, kiêu ngạo một chút cũng bình thường.
“Ừ, được! Được! Trường Phong, hôm nay con đến đây tọa trấn võ trường, xem võ học của những sư đệ, sư muội con như thế nào, lúc cần thiết thì chỉ vẽ một chút. Dù sao tương lai của đảo Vong Ưu phụ thuộc hết vào các con!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha ha nói.
“Vâng, đảo chủ!”.
Huyết Trường Phong gật đầu, sau đó đi đến chỗ ngồi độc lập ở bên cạnh, ngồi xuống.
Những nam nữ đi theo sau lưng hắn đều đứng phía sau hắn, không ai ngồi xuống.
Thể diện như thế này ngoài đảo chủ ra thì không ai có thể sánh bằng.
“Huyết Trường Phong này cùng họ với cô, anh ta có quan hệ gì với cô?”, Lâm Chính liếc nhìn Huyết Trường Phong, sau đó hỏi.
“Huyết Trường Phong là con nuôi của bố tôi, nên cũng họ Huyết”, Huyết U U cười nói.
“Hóa ra là vậy…”.
Lâm Chính gật đầu.
Lúc này, anh chú ý thấy Huyết Trường Phong luôn nhìn sang phía bên phải võ trường.
Vừa nhìn thì thấy hóa ra Huyết Trường Phong đang nhìn Diên Nữ.
Thời điểm này, Diên Nữ đã kết thúc công việc trong tay, đang đi theo đám người Tiểu Thúy vào chỗ ngồi của đệ tử ngoại đảo, đợi cuộc thi bắt đầu.
Nhưng đội của cô ta cũng xem như xui xẻo, ai cũng bị thương, ngay cả trạng thái của Diên Nữ cũng kém, gương mặt tiều tụy, tinh thần uể oải. Nếu lên sân đấu thì hoàn toàn không thể nào tranh được top 5….
Lúc này, Trương Tử Tường đột nhiên dẫn theo vài người đi tới.
“Diên Nữ, cô sao vậy? Việc chưa xong mà dám làm biếng ngồi ở đây?”, Trương Tử Tường nhếch khóe miệng, cười hì hì nói.
“Trương Tử Tường, anh định làm gì?”, Diên Nữ nhíu mày, không nhịn được hỏi.
“Làm gì? Ha, chỗ ngồi của Trường Phong sư huynh vẫn còn rất nhiều rác, cô mau qua đó quét dọn đi, có nghe thấy không?”, Trương Tử Tường lạnh lùng nói.
“Cái gì?”, hơi thở Diên Nữ run lên, nhìn sang Huyết Trường Phong, thấy Huyết Trường Phong đang yên tĩnh nhìn mình.
Diên Nữ giật mình, mấp máy môi, vô cùng do dự.
“Sao? Không đi? Nếu Trường Phong sư huynh nổi giận, cô biết sẽ có hậu quả gì không?”, Trương Tử Tường nheo mắt cười nói.
Diên Nữ do dự một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy chổi của mình đi về phía Huyết Trường Phong.
Nhưng đến chỗ ngồi của Huyết Trường Phong lại thấy mặt đất rất sạch sẽ, không có chút rác nào.
Diên Nữ do dự một lúc, vẫn cầm chổi đi tới tùy tiện quét vài cái, sau đó quay người đi.
“Đứng lại!”.
Lúc đó, một cô gái ở bên cạnh Huyết Trường Phong mỉm cười quát lên.
Diên Nữ ngẩn ra, quay đầu nhìn cô gái đó, nhỏ giọng hỏi: “Đào sư tỷ… còn chuyện gì sao?”.
“Cô quét kiểu gì vậy? Vẫn chưa sạch kìa! Mau qua đây quét lại!”, Đào sư tỷ quát lên.
“Trên mặt đất đã rất sạch rồi…”, Diên Nữ âm thầm nhíu mày.
Đào sư tỷ kia lại nhổ nước bọt lên mặt đất, cười hì hì nói: “Bây giờ thì hết sạch rồi… không phải sao?”.
Tay Diên Nữ siết chặt cây chổi, nhưng vẫn đi tới, quét vài cái.
“Ái chà, cô cầm chổi càng quét càng bẩn, chẳng lẽ là nước bọt nên quét không sạch? Vậy phải làm sao đây?”, Đào sư tỷ ra vẻ kinh ngạc nói.
“Sư tỷ, tôi đi lấy cây lau nhà”, Diên Nữ định quay người đi.
Nhưng cô ta vừa đi, một đệ tử khác lại ngăn ở trước mặt cô ta.
“Sư huynh, anh…”.
“Không cần lấy cây lau nhà, dùng tay lau đi”, người đàn ông đó cười nói.
“Cái…”.
“Sao? Chẳng lẽ tay cô còn phải nâng niu, không nỡ dùng để lau?”, người đàn ông kia sầm mặt.
“Mau quỳ xuống dùng tay lau sạch cho tôi!”, Đào sư tỷ cũng quát lên.
Diên Nữ không làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi xổm xuống. Cô ta thở ra một hơi, xé ống tay áo xuống, năm ngón tay nắm chặt tay áo lau nước bọt trên nền đất.
Nhưng sau đó…
“Phụt!”.
“Phụt!”.
“Phụt!”.
…
Các đệ tử sau lưng Huyết Trường Phong đều nhổ nước bọt xuống đất.
Không lâu sau, trên mặt đất toàn là nước bọt.
Diên Nữ ngẩn ra.
“Lau sạch cho tôi!”.
Đào sư tỷ cười khẽ, nói.
“Các người… khinh người quá đáng!”.
Diên Nữ nổi giận, đứng bật dậy.
Ngay giây sau, Đào sư tỷ kia đã lao tới, túm lấy tay Diên Nữ, lạnh lùng nói: “Con đĩ thối! Cô hung hăng cái gì? Không phục à? Được, không phục thì đi xuống với tôi, chúng ta đấu một trận, để tôi xem rốt cuộc cô có bản lĩnh gì!”.
“Không cần đi xuống dưới đấu, ở đây là được!”.
Diên Nữ tức giận, đánh một chưởng về phía Đào sư tỷ.
Nhưng Đào sư tỷ lại vô cùng thành thạo, không hề hoảng loạn mà cười lớn, trở tay đánh lại một chưởng.
Hai chưởng đối chọi.
Ầm!
Diên Nữ bị sức mạnh dồi dào của Đào sư tỷ đánh lùi.
“Con nhỏ đê tiện! Còn dám so chiêu với sư tỷ cô? Phản rồi à! Cô mới đến đảo Vong Ưu được mấy năm?”, Đào sư tỷ cũng không khách sáo, trở tay tát hai cái, sau đó xoay chân đạp tới.
Rầm!
Diên Nữ bị đá trúng gò má, ngã rầm xuống đất, không bò dậy nổi, miệng tràn máu.
Nhiều đệ tử ở xung quanh nhìn về phía này.
Thậm chí ngay cả các trưởng lão ở trên đài cao cũng không khỏi chú ý tới đây.
Nhưng… không ai ngăn chặn Đào sư tỷ.
Không một ai muốn giúp Diên Nữ.
Diên Nữ rất tuyệt vọng.
Nhưng cô ta cũng không hi vọng có ai đến cứu cô ta.
Cô ta biết hành động của mình ngày thường không đổi lại được sự thương hại của bất cứ ai…
“Con chó chết!”.
Đào sư tỷ chửi mắng, lại xông tới nhắm vào mặt Diên Nữ mà đạp.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Dừng tay!”.
Đào sư tỷ khựng lại, nhìn về phía người vừa lên tiếng, người đó lại là Huyết Trường Phong, bấy giờ cô ta mới dừng lại.
Huyết Trường Phong nhìn về phía Diên Nữ, bình tĩnh nói: “Cô đi theo tôi sẽ không phải chịu ấm ức như vậy, hiểu không?”.
“Anh nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn ép tôi khuất phục! Đáng tiếc, tôi sẽ không đồng ý!”, Diên Nữ nghiến răng nói.
Nhưng giây sau.
“Á…”.
Tiếng la thảm thiết vang lên.
Đào sư tỷ đạp thẳng lên mu bàn tay của Diên Nữ, hơn nữa còn dùng sức nghiến.
Cơn đau thấu tim khiến Diên Nữ toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, hầu như sắp ngất đi.
Bàn tay đó đã bị giẫm chảy cả máu…
Lúc này, Huyết Trường Phong đứng dậy, đi đến trước mặt Diên Nữ, lạnh lùng nói: “Cô cũng thấy đấy, cô ta giày vò cô như vậy cũng không có ai đến giúp cô. Đám sư huynh đệ ở cùng cô sớm tối không ai ra mặt vì cô, thậm chí trưởng lão, đảo chủ cũng không quan tâm đến sự sống chết của cô! Cô biết vì sao không? Vì… tôi là Huyết Trường Phong! Tôi là hi vọng của đảo Vong Ưu, tôi là thiên tài số một của đảo Vong Ưu, tôi là thiên kiêu! Bọn họ đều biết giúp cô thì sẽ đắc tội với tôi! Cho nên không ai có thể cứu cô! Cô chỉ có một con đường, đó là thuận theo tôi! Thuận tôi thì sống! Nghịch tôi thì chết! Cô còn không hiểu sao?”.
“Huyết Trường Phong! Dù anh có giết chết tôi, Lương Huyền Mi tôi cũng sẽ không khuất phục anh! Anh từ bỏ suy nghĩ đó đi!”, Diên Nữ hét lên thê lương.
Cô ta vừa nói ra lời này, Lâm Chính ở trên đài cao đứng dậy, kinh ngạc nhìn Diên Nữ.
“Huyền… Mi?”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK