Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Hoàn toàn áp đảo

Người nhà họ Ứng không kịp đề phòng, tất cả bị cơn chấn động đột nhiên ập tới đó làm ngã ra đất, ngã nghiêng ngã ngửa.

Mặt đất rung chuyển không ngừng, bề mặt nứt ra, phòng ốc lung lay, thậm chí đổ sụp. Những cây bonsai trong vườn cũng bị phá hủy hoàn toàn.

Hiện trường hỗn loạn, cát bay mù mịt, vô cùng đáng sợ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Động đất rồi sao?”.

“Sao có thể, thật khó hiểu, sao lại có động đất?”.

Người nhà họ Ứng kinh hoảng, hoàn toàn không tìm được phương hướng.

Lúc này, một giọng nói hoảng hốt vang lên.

“Không phải động đất, mọi người nhìn… nhìn bên kia đi”.

Dứt lời, người nhà họ Ứng vội vàng nhìn sang phía bên kia.

Lúc này, vườn hoa ở bên cạnh… giống như bị búa tạ đánh nát, mặt đất chia năm xẻ bảy, vô cùng hỗn loạn.

Phòng ốc bên đó đổ sụp, vách tường nứt nẻ, cả sân nhà không có một chỗ nào hoàn chỉnh. Ở trung tâm nơi đổ nát có một người đang đứng.

Người đó chính là Lâm Chính.

Còn Ứng Hoa Niên đã bị đánh bay ra ngoài từ lâu, ngã toác đầu chảy máu.

“Đây… Đây là thần y Lâm làm sao?”, Ứng Bình Trúc há miệng, không tin nổi nói.

Cả gia đình Ứng Hùng sững sờ.

Long Thủ thì đã kinh ngạc há hốc miệng.

Đây là uy lực một quyền của thần y Lâm sao?

Uy lực này… e rằng không thua kém gì bom nổ.

Thực lực của thần y Lâm lại đáng sợ như vậy?

Đầu óc người nhà họ Ứng sắp nổ tung, tất cả đều trợn tròn mắt.

Lúc này, Lâm Chính xoay người nhìn về phía Ứng Hoa Niên đang bò dậy từ dưới đất.

Trên người Ứng Hoa Niên có không ít vết thương, vả lại người đầy bụi bặm, trông vô cùng chật vật.

Khác hoàn toàn với dáng vẻ đầy khí phách lúc nãy.

“Gia chủ!”.

Ứng Hùng cất tiếng gọi.

Không ai ngờ thần y Lâm chỉ mới đánh một đòn đã khiến Ứng Hoa Niên ra nông nỗi đó.

Người nhà họ Ứng hết sức hoảng hốt.

Nhìn tình hình này… chẳng lẽ Ứng Hoa Niên không phải đối thủ của kẻ đó?

Không đâu!

Chắc chắn không đâu!

Người nhà họ Ứng đều nghĩ như vậy.

Mà Ứng Hoa Niên cũng nghĩ như vậy.

Ông ta đứng dậy lần nữa, thở hổn hển kịch liệt, trên mặt đầy vẻ kinh hoàng và nghiêm nghị.

“Sức mạnh của cậu… thật đáng kinh ngạc”, ông ta nói giọng trầm khàn.

Sức mạnh của Lâm Chính đã nâng cao lên gấp mấy lần chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

“Chỉ là sức mạnh thôi sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lại nhảy vọt lên, giết về phía Ứng Hoa Niên.

“Đừng coi thường võ thuật của nhà họ Ứng chúng tôi! Tôi sẽ cho cậu biết thế nào là tuyệt kỹ của nhà họ Ứng chúng tôi, Ứng Long Tinh Thần Quyền!”.

Ứng Hoa Niên không còn đường lui, gào lên một tiếng, kích hoạt tất cả tiềm năng của mình.

Ông ta miễn cường dùng khí bao bọc cánh tay gãy của mình, sử dụng cánh tay đã gãy xương miễn cưỡng làm động tác đánh ra.

Từng quả đấm được khí tức bao bọc đánh về phía Lâm Chính một cách điên cuồng.

Mỗi một quyền đều có sức mạnh bá đạo có thể đánh nát xe ô tô.

Những nắm đấm rơi xuống như mưa, lấp lánh như sao, vô cùng hoa lệ. Lâm Chính vừa đến gần đã bị Tinh Thần Quyền tựa như tấm lưới đó che phủ.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính cũng ra quyền.

Hai quyền cùng chuyển động, điên cuồng tấn công.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm…

Chuỗi tiếng động dày đặc như tiếng pháo vang lên.

Giữa Lâm Chính và Ứng Hoa Niên không ngừng có những làn khí tức như gợn sóng lan ra.

Đó là khí lực được sinh ra bởi sức mạnh đối chọi nhau khi nắm đấm của hai người va chạm.

Thật đáng sợ!

Người nhà họ Ứng há hốc miệng.

Long Thủ cũng trợn tròn mắt.

Đây có lẽ là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy thực lực thật sự của Lâm Chính.

Nắm đấm hai người đối chọi nhau khoảng một phút, Ứng Hoa Niên không chịu nổi, lùi về sau trước.

Khi ông ta và Lâm Chính kéo dãn khoảng cách dừng lại, mọi người mới kinh ngạc phát hiện, lúc này hai nắm tay của Ứng Hoa Niên máu thịt lẫn lộn, mười ngón tay đều đã gãy, thậm chí còn có một ngón tay bị gãy xương đâm lòi cả thịt.

Ngược lại nhìn sang Lâm Chính, hai tay không hề có thương tích gì, thậm chí chút màu đỏ của máu cũng không thấy.

“Chuyện này…”.

“Sao lại như vậy?”.

“Chẳng lẽ gia chủ… gia chủ không đấu lại nổi?”.

Người nhà họ Ứng hoảng hốt, cho rằng mình đang nằm mơ.

Dù là Ứng Hoa Niên cũng không dám tin vào điều này.

Ông ta là gia chủ của nhà họ Ứng đấy!

Thế mà lại thua một người trẻ tuổi về võ kỹ?

Ông ta không thể chấp nhận được!

Ông ta không dám tin!

Ứng Hoa Niên giơ hai tay lên, mở to mắt nhìn tất cả, sau đó lại không tin nổi nhìn Lâm Chính, run giọng nói: “Thân xác của cậu… sao lại kiên cố như vậy? Chẳng lẽ Ứng Long Tinh Thần Quyền không có tác dụng gì đối với cậu?”.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không chỉ là nắm đấm của ông, e là bất cứ chiêu pháp gì của ông đều vô dụng đối với tôi”.

“Không thể nào!”.

Ứng Hoa Niên hét lên, bật hai chân lên, tiếp tục nhảy vọt tới, hai chân giơ cao đá về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nâng một tay lên, dùng cánh tay chặn cú đá đáng sợ đó lại.

Rầm!

Sức mạnh bùng nổ từ trên chân lan dọc xuống theo cơ thể của Lâm Chính, khiến mặt đất rung chuyển lần nữa.

“Thiên Dương Thần Thoái!”.

Ứng Hoa Niên lại gào lên, hai chân hất tung, tạo ra vô số tàn ảnh, giống như mặt trời khổng lồ, nuốt chửng về phía Lâm Chính.

Nhưng… những đòn tấn công này vẫn không có tác dụng gì.

Lâm Chính vội vàng đưa hai tay đỡ, sau khi đỡ hai đòn tấn công, anh trở tay chụp lấy vô số tàn ảnh chân.

Bộp!

Một chân của Ứng Hoa Niên bị anh chụp lấy, sau đó đột nhiên kéo tới.

Ứng Hoa Niên ở giữa không trung bị Lâm Chính kéo xuống, đập người lên mặt đất.

Rầm!

Mặt đất lại rung chuyển.

Nơi Ứng Hoa Niên ngã bị lõm xuống, sàn nhà bằng đá cẩm thạch hoàn toàn nứt vỡ, bụi bay mịt mù.

Ứng Hoa Niên chảy máu đầu, cơ thể run rẩy, hai tay khó khăn chống đất, vẫn định bò dậy.

Nhưng sao Lâm Chính có thể cho ông ta cơ hội, ngay tức khắc chụp lấy mắt cá chân ông ta đập điên cuồng sang trái phải.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Rầm!



Mặt đất chấn động điên cuồng.

Ứng Hoa Niên giống như một con chó chết, không ngừng bị Lâm Chính đập xuống đất.

Mỗi lần ông ta bị đập lại khiến sơn trang Ứng Long rung chuyển, có thể thấy sức mạnh này đáng sợ đến thế nào.

Áp đảo!

Đây hoàn toàn là áp đảo!

Lần này, dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sự chênh lệch rất lớn giữa Ứng Hoa Niên và thần y Lâm.

“Gia chủ!”.

Người nhà họ Ứng gào lên.

“Đừng quan tâm nhiều thế nữa, giết! Giết cho tôi! Giết thằng nhóc này cho tôi!”.

Ứng Bình Trúc cũng sốt ruột, lập tức hét lớn.

“Giết!”.

“Bảo vệ gia chủ!”.

“Băm vằm thằng nhóc không biết điều đó ra!”.

Người nhà họ Ứng gào lên, đồng loạt xông về phía Lâm Chính.

Lúc này, bọn họ đã không quan tâm đến điều gì nữa.

Nếu còn không ra tay, chỉ sợ Ứng Hoa Niên sẽ bị thần y Lâm đánh chết!

Vô số cao thủ nhà họ Ứng bao vây lại.

Có người cầm kiếm, có người xách thương.

Lúc này, nhà họ Ứng đã định bất chấp tất cả tiêu diệt Lâm Chính.

“Ồ? Cuối cùng cũng ra tay rồi sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn những người đang xông tới, trên mặt không có vẻ sợ hãi nào.

Đúng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên.

“Tất cả… dừng tay…”.

Khi bốn chữ ấy vừa dứt, người nhà họ Ứng đang xông tới đều đứng khựng lại.

Lâm Chính cũng hơi bất ngờ, nhìn sang người đã lên tiếng.

Tiếng nói đó lại xuất phát từ Ứng Hoa Niên.

Ông ta đầu tóc rũ rượi, mặt mũi đầy máu, nằm bò trên đất, yếu ớt kêu lên: “Thần y Lâm… đừng… đừng đánh nữa… Cậu thắng rồi…”.
Chương 567: Thiệt thòi quá lớn!

Lời nói của Ứng Hoa Niên giống như lưu đạn nổ tung trong đầu từng thành viên của nhà họ Ứng. Tất cả đều há hốc miệng, nhìn ông ta bằng vẻ bàng hoàng, sững sờ.

“Gia chủ, chuyện này….”, có người định nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.

Ứng Bình Trúc bước tới, trầm giọng: “Gia chủ, ý của gia chủ là nhận thua sao? Gia chủ có biết nếu nhận thua thì hậu quả sẽ ra sao không? Gia chủ định lấy cả nhà họ Ứng ra đánh cược? Nếu như chúng ta đầu hàng vậy thì có nghĩa là cả gia tộc sẽ chịu thần phục trước kẻ đó đấy”.

“Đã thỏa thuận rồi giờ không thuần phục thì còn cách nào khác không? Lẽ nào chúng ta định nuốt lời”, Ứng Hoa Niên yếu ớt nói.

“Đây là nhà họ Ứng, chúng ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay, hà tất phải như thế? Lẽ nào cả một gia tộc lại không đối phó nổi với một người sao? Lời hứa vừa rồi của gia chủ coi như là nói đùa thôi, cho qua đi ạ”, Ứng Bình Trúc trầm giọng.

Bắt nhà họ Ứng thần phục? Đừng nói là ông ta mà cả cái gia tộc này sẽ chẳng có ai chịu đồng ý hết.

Điều đó khác gì là hủy hoại cả nhà họ Ứng. Nếu để người khác biết được thì nhà họ Ứng biết giấu mặt đi đâu? Và còn làm ăn được với ai nữa?

“Ông ấy nói đúng đấy gia chủ, chúng ta không được phép cúi đầu”.

“Tôi thà chiến đấu tới chết cũng không chịu thần phục kẻ đó”.

“Chúng ta nhiều người như thế này mà lại sợ một mình hắn sao?”

“Tuyệt đối không cúi đầu”.

Đám đông nhao nhao kêu lên, ai cũng tỏ vẻ kiên quyết bất khuất. Ứng Hoa Niên nhìn thấy cảnh tượng đó thì nín thở. Ông ta còn định nói gì đó nhưng lúc này nào còn sức nữa. Có thể thở được là đã tốt lắm rồi.

“Gia chủ, xem ra cả nhà họ Ứng đều muốn lật mặt rồi kìa…”, Lâm Chính ngồi xuống, nhìn chăm chăm Ứng Hoa Niên.

“Thần…y Lâm, bọn họ hồ đồ thôi…Xin hãy...tha cho họ”, Ứng Hoa Niên lên tiếng một cách khó khăn, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn cầu. Có vẻ như ông ta đã dùng chút sức lực cuối cùng của mình để cố gắng nói ra được câu nói đó.

“Sự kiên nhẫn của tôi cũng không có nhiều đâu, huống hồ, tôi cho các người cơ hội rồi thì sao? Các người vẫn không phục. Còn nhớ trước đó đã nói gì không? Nhà họ Ứng là thế gia cổ võ, luôn là kẻ mạnh đứng đầu. Nếu như không dùng vũ lực thần phục họ thì chắc họ không chịu đâu. Nếu đã vậy thì tôi sẽ không nương tay nữa”, Lâm Chính nói xong bèn đứng dậy.

Ứng Hoa Niên nín thở, ôm lấy chân Lâm Chính, khó khăn nói ra ba từ: “Thần…y…Lâm”. Nhưng…vô ích.

“Hạ gục hắn, cứu gia chủ”.

Một nguyên lão gào lên. Nhà họ Ứng lập tức lao tới.

“Đồ chó má, đi chết đi”.

“Để mày biết thế nào là uy lực của Tam thái thần quyền nhà họ Ứng”.

“Coi ông đây bẻ gãy xương mày”.

“Đi chầu Diêm Vương đi”.

Âm thanh nổi giận vang lên không ngớt. Sau đó có vô số bóng hình bao vây lấy Lâm Chính và giáng nắm đấm về phía anh.

Ứng Hoa Niên trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đó, thế nhưng ông ta cũng không còn ôm chân Lâm Chính nữa. Ông ta đã từ bỏ rồi. Có lẽ ông ta không nên nói gì. Bởi vì với tình hình này, có nói gì cũng vô ích.

Nhà họ Ứng không biết nhưng ông ta thì biết rất rõ. Ông ta nhận thua là bởi vì ông ta biết thực lực của Lâm Chính khủng khiếp tới mức nào. Người này…là người mà không ai có thể chống lại được. Thậm chí lúc ông ta và anh ra giao đấu thì anh cũng không hề sử dụng toàn bộ sức lực.

Ông ta không biết nhà họ Ứng có thể đánh bại được người này hay không nhưng ông ta biết nếu họ đánh bại được người này thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Điều đó không đáng.

Chỉ là lúc này dù hiểu được đạo lý đó thì có tác dụng gì chứ? Đám đông đã mất đi lý trí rồi. Sự cao ngạo không cho phép họ cúi đầu trước một người thanh niên vô danh.

Đại chiến bùng nổ. Những kẻ mạnh nhất nhà họ Ứng đã bắt đầu tiếp cận và thi triển thế tấn công đối với Lâm Chính. Lâm Chính với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt đanh lại. Lúc này anh cũng không định nương tay nữa, kẻ nào tới thì anh sẽ đập người đó.

Một kẻ ngáng tay ra định chặn lại. Nhưng sức mạnh của cú đấm nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn. Cú đấm đập thẳng xuống cánh tay của kẻ này rồi dội thẳng vào ngực.

Phụt. Kẻ này lập tức nôn ra máu, ngực hõm sâu. Có lẽ cú đấm vừa rồi đã khiến hắn bị gãy mất mấy cái xương.

Lâm Chính di chuyển tay lên siết cổ hắn, sau đó quăng hắn đập vào một kẻ khác đang lao lên.

Rầm! Cả một đám người ngã dạt ra đất. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt. Lâm Chính tiếp tục phản công. Đòn đánh mạnh như bão, nhanh như điện xẹt, dội thẳng xuống đám đông.

Lần này, mọi người đều kinh hãi phát hiện ra rằng nắm đấm của Lâm Chính không còn loạn lên nữa mà có trình tự rõ ràng. Hơn nữa…võ công của anh mang phong cách của võ học nhà họ Ứng.

Nhà họ Ứng tấn công dồn dập nhưng bắt đầu không trụ được nữa rồi, có những khu vực đã bị Lâm Chính phá vỡ.

“Giữ vững, giữ vững! Hắn chỉ có một mình, không thể nào đấu được với nhiều người chúng ta như vậy. Dù có chết cũng phải giữ vững”, Ứng Hùng ở ngoài hét lớn.

Vài vị nguyên lão chạy tới, đỡ Ứng Hoa Niên đang nằm dưới đất với một cơ thể đầy máu. Một vị trưởng lão nhét một viên thuốc vào miệng ông ta, sau đó để ông ta uống nước. Tình hình của Ứng Hoa Niên lúc này mới tốt lên được đôi chút.

“Gia chủ không sao chứ?”, một vị nguyên lão vội vàng hỏi.

“Mau…mau mời lão tổ tông tới…”, Ứng Hoa Niên chộp lấy tay vị nguyên lão, kích động kêu lên.

“Chuyện này…gia chủ, lão tổ tông không thích người khác làm phiền. Chuyện này phải mời lão tổ tông, e rằng…”, vị nguyên lão này tỏ vẻ khó xử.

“Nói bớt lại…mau đi…”

Ứng Hoa Niên gầm lên, mặt đỏ linh căng. Vừa nói được vài câu, ông ta lại lập tức nôn ra máu. Nhà họ Ứng sợ hết hồn, vội vàng quay người chạy đi.

“Với tình hình này…chỉ có lão tổ mới kiểm soát được thôi. Các người bồng bột quá…Thần y Lâm không đơn giản như các người nghĩ đâu…Lần này e rằng nhà họ Ứng sẽ chịu thiệt thòi lớn rồi…”, Ứng Hoa Niên trông vô cùng thương cảm.

Ông ta không hận Lâm Chính mà hận cái đám nhà họ Ứng ngông cuồng này. Nhưng rõ ràng là bọn họ không ý thức được lời nói của Ứng Hoa Niên.

“Gia chủ, rốt cuộc gia chủ lo lắng điều gì? Chỉ là một kẻ ngông cuồng chán sống có chút bản lĩnh thôi mà. Lẽ nào nhà họ Ứng lại không thể làm gì được sao?”, một vị nguyên lão chau mày.

“Đúng vậy gia chủ, đợi chúng tôi bắt tên đó lại”, Ứng Bình Trúc cũng bước tới, nghiêm túc nói.

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Long Thủ đang đứng bên ngoài và lạnh giọng hô lên: “Bắt lấy Long Thủ”.

“Rõ “.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK