Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 524: Lên như diều gặp gió
Đó là nơi như thế nào, cả nhà họ Lâm đều biết. Đó là một nhà giam lớn đầy tối tăm. Cũng là sự trừng phạt cao nhất của nhà họ Lâm dành cho người trong gia tộc.

Một khi bước vào đó thì đừng nghĩ tới việc ra được. Phần lớn những người đã bước vào thì đều bị chết ở trong đó. Không ai biết làm sao họ chết. Dù sao thì bước vào đó cũng không khác gì tội bị tử hình.

Lâm Tung trợn tròn mắt, sững sờ nhìn Lâm Hình, sau đó gào lên không khác gì một kẻ điên. Hắn cũng không ngừng giãy giụa. Thế nhưng đều vô ích.

Đám người mặc đồ đen không hề nương tay, cứ thế đập mạnh xuống tay và chân của Lâm Tung.

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên giòn tan. Lâm Tung ngay lập tức nằm bẹp ra đất, ngoài hơi thở còn duy trì ra thì hắn không khác gì một cái xác.

Ngay sau đó đám người mặc đồ đen bèn lôi Lâm Tung đi. Đây chính là cực hình của đại gia tộc. Lâm Vũ Hào vẫn quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu. Cơ thể hắn run lẩy bẩy.

“Lâm Vũ Hào dù mắc lỗi nhưng biết sửa lỗi nên sẽ không tiến hành hình phạt gì quá đáng. Vì dù sao giờ có phạt cũng chẳng có tác dụng gì. Việc trừng phạt sẽ do cả gia tộc quyết định và tuyên bố sau, có ý kiến gì không?”, Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vũ Hào, thản nhiên nói.

“Mọi việc thuận theo ý gia tộc quyết định ạ”, Lâm Vũ Hào cúi đầu sát đất.

Lâm Hình gật đầu, sau đó phất tay giải tán đám đông. Mục đích tới đây lần này vốn không phải là để trừng phạt đám tiểu bối của nhà họ Lâm mà là để xác định xem kẻ gây họa là ai.

Giờ đã biết rồi thì việc tiếp theo cần làm là ngăn chặn tổn thất. Đúng lúc này Lâm Ngữ Yên đột nhiên hét lên.

“Chú đợi xíu ạ”.

“Sao thế?”, Lâm Hình dừng lại, quay qua nhìn cô ta.

Lâm Ngữ Yên do dự rồi khẽ nói: “Có một chuyện cháu cần nói với chú” .

“Chuyện gì?”

“Chuyện là…chúng cháu lúc trước tới gặp thần y Lâm. Lúc rời khỏi Giang Thành, thần ý Lâm cứ nhắc đi nhắc lại một câu rằng thuốc mới chưa hề hoàn thiện”, Lâm Ngữ Yên nói.

“Đương nhiên là không rồi, thuốc dẫn không có thì hoàn thiện cái nỗi gì?”, ông ta nói.

“Thế nhưng…sau khi người bệnh dùng thuốc có vấn đề thì anh ta là người đầu tiên có mặt. Hơn nữa…còn dẫn theo rất nhiều xe cứu thương. Những xe cứu thương đó hình như đều là xe thương vụ của tập đoàn Dương Hoa!”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.

Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Lâm Hình há mồm trợn mắt nhìn Lâm Ngữ Yên. Đến ngay cả Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất cũng nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin.

“Ý của cháu là…thần y Lâm biết là thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề nên đã chuẩn bị từ trước sao”, ông ta bước tới nhìn chăm chăm Lâm Ngữ Yên.

“Cháu e rằng, anh ta biết được việc thuốc của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề…”, Lâm Ngữ Yên do dự.

Đám đông lập tức nín thở.

“Chú thấy cháu điên rồi”.

Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: “Cậu ta phán đoán ra được thuốc của chúng ta có vấn đề là điều có thể. Nhưng biết được cả sẽ xảy ra vấn đề gì thì là điều không thể. Cháu có biết như vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là đến cả việc chúng ta dùng loại thuốc dẫn nào, cậu ta cũng biết đấy. Cháu cho rằng thần y Lâm còn mạnh hơn cả nhà họ Lâm chúng ta sao? Không thể nào?”

“Đừng nói là mọi người không tin, đến cả cháu cũng không tin. Thế nhưng…Tất cả mọi chuyện, chú không cảm thấy là quá trùng hợp sao? Thần y Lâm tại sao lại có thể tới hiện trường ngay lập tức như thế? Chẳng phải là chứng minh rằng anh ta biết những người bệnh sẽ gặp vấn đề còn gì ạ? Hơn nữa mọi người có bao giờ nghĩ tới việc tại sao anh ta lại là người đầu tiên có mặt không? Tại sao anh ta lại chữa bệnh cho họ? Mặc dù anh ta mang danh là thần y nhưng đâu tới mức phải làm như vậy? Cháu lo là mọi việc từ đầu tới cuối đều là thế trận mà anh ta thiết kế cho nhà họ Lâm”, Lâm Ngữ Yên lên tiếng.

Mọi người bỗng đanh mặt. Sắc mặt Lâm Hình cũng tối sầm.

“Ngữ Yên, lẽ nào ý của cháu là…”

“Thần y Lâm... rất có khả năng từ đầu đã biết là chúng ta sẽ tới cướp phương thuốc”, Lâm Ngữ Yên nuốt nước bọt: “Hoặc có lẽ trong tay anh ta có thuốc dẫn chính xác nhưng anh ta đã giấu nó đi. Hai phương thuốc mà anh ta đưa cho chúng ta có một cái là thật, một là giả. Anh ta cũng đoán ra chúng ta sẽ dùng thuốc dẫn Tử Tô Tử. Anh ta cũng biết trước những người bệnh dùng thuốc sẽ xảy ra vấn đề gì. Nếu như anh ta chuẩn bị trước hết để chữa trị cho họ thì mọi người nói xem, trong nước sẽ xảy ra chuyển biến gì?”

Dứt lời, tất cả mọi người đều cảm giác tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Tới khi đó tất cả các ngành nghề, cả giới y học đều coi thần y Lâm là người cứu rỗi cả thế giới. Tập đoàn Dương Hoa cũng vì thế mà phất lên như diều gặp gió…”, Lâm Vũ Hào đang quỳ dưới đất bỗng lầm bầm.

“Thần y Lâm…dìm nhà họ Lâm chúng ta sao? Muốn đối đầu tới cùng?”

Đám người nhà họ Lâm thất kinh.

“Hồ đồ! Hồ đồ! Thần y Lâm đúng là đa tài nhưng còn kém xa chúng ta. Một mình cậu ta có bản lĩnh tới mức đó sao? Tôi không tin, tôi không tin”, một người trưởng lão khác vuốt râu, mặt đỏ linh căng.

Thế nhưng Lâm Hình là người tinh anh. Ông ta bước lên, lạnh lùng nói: “Ngữ Yên, phân tích của cháu…có dựa vào gì đáng tin cậy không?”

“Thứ nhất, thần y Lâm nhắc đi nhắc lại là thuốc mới chưa hoàn thiện, có lẽ là đang nhắc nhở chúng ta. Thứ hai, anh ta xuất hiện quá nhanh khi những người bệnh xảy ra vấn đề. Có lẽ là anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu rồi”, Lâm Ngữ Yên nói tiếp.

Lâm Hình khẽ giật mình, chìm vào im lặng.

“Chuyện này phải báo lên gia chủ. Nếu như tập đoàn Dương Hoa mà trị khỏi cho toàn bộ người bệnh vào lúc này thì danh tiếng của chúng ta sẽ không lấy lại được nữa. Chúng ta sẽ trở thành kẻ ác. Còn Dương Hoa thì trở thành anh hùng của tất cả mọi người. Chúng ta sẽ trở thành nỗi nhục của đất nước”, một người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng.

“Tôi sẽ lập tức thông báo cho gia chủ”, Lâm Hình lên tiếng sau đó bước ra ngoài. Nhưng vừa đi được vài bước, dường như ông ta lại nghĩ ra điều gì đó bèn quay lại nói với Lâm Ngữ Yên: “Ngữ Yên, cháu lập tức cùng Lâm Vũ Hào tới Giang Thành một chuyến, thay chú đi gặp thần y Lâm”.

“Thưa chú, cháu gặp anh ta rồi thì phải nói gì ạ?”

“Thăm dò ý của cậu ta, xem phán đoán của cháu có đúng hay không. Nếu như được…thì đưa cậu ta tới nhà họ Lâm. Chú muốn đích thân gặp cậu ta”, Lâm Hình nói.

Lâm Ngữ Yên rùng mình nhưng sau đó lập tức gật đầu: “Thưa chú, cháu sẽ lập tức xuất phát”.
Chương 525: Toang thật rồi!

Cùng với thuốc mới xuất hiện, cả nước bỗng sôi lên như chảo dầu. Khắp các nơi đều xuất hiện một lượng lớn những người bệnh gặp vấn đề. Tất cả đều là những người đã dùng qua thuốc mới của doanh nghiệp Lâm Thị, không có ngoại lệ. Tất cả đều xảy ra vấn đề.

Có người đang đi trên đường bỗng dưng bị ngất. Có người đang đi làm đột nhiên ngã ra đất bất động.

Nếu chỉ vậy thì vẫn còn tương đối an toàn. Có những người đang ở trên tầng cao hay là bên sông, hoặc đang lái xe, một khi bị ngất thì lập tức xảy ra tai nạn nguy hiểm đến tính mạng.

Khắp các bệnh viện đều chật kín bệnh nhân. Các nhân viên y tế đều làm việc hết công suất. Thậm chí là điện thoại của hiệp hội Y học còn như muốn bị nổ tung.

Lấy Giang Thành ra làm ví dụ, tất cả các bệnh viện lớn nhỏ, thậm chí là các phòng khám thì đều chật kín người.

Một sự hỗn loạn quy mô lớn như vậy gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ. Tất cả đều cảm thấy hoang mang. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?

Sau một ngày xử lý thì giờ tất cả đều tập trung mọi sự chú ý vào doanh nghiệp Lâm Thị. Dù là trên hay dưới thì cũng đều không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Hầu như khắp nơi đều vang lên tiếng kêu la ai oán. Vô số người bắt đầu chửi rửa và chỉ trích nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm cảm thấy áp lực hơn bao giờ hết.

Đương nhiên nhà họ Lâm chưa tới mức sụp đổ vì gia tộc vẫn còn rất mạnh. Lúc này nhà họ Lâm chắc chắn sẽ tận dụng các mối quan hệ, cử người đi làm công tác đối ngoại. Tất cả chỉ là vấn đề của tiền mà thôi.

Hơn nữa với y thuật của nhà họ Lâm, nếu muốn chữa khỏi bệnh cho những người này thì cũng không thành vấn đề.

Bọn họ chỉ là thần kinh xảy ra vấn đề, trở thành người thực vật chứ chưa tới mức mất mạng. Nếu như chữa đúng thì có thể hồi phục lại như thường. Nhà họ Lâm có thể nghiên cứu ra loại thuốc mới chữa cho bệnh này. Tới khi đó bán thuốc mới có khi không có được lợi nhuận nhưng cũng có thể ngăn chặn được tổn thất.

Chuyện này chỉ khiến nhà họ Lâm bị tổn thất về tiền bạc và danh tiếng. Chứ Lâm Chính cũng không định dựa vào chuyện này để đánh sụp bọn họ. Anh muốn nhà họ Lâm nếu có chết thì chết trong chính tay của mình.

Trong học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đứng trước một phòng bệnh, im lặng nhìn những người bệnh được tiếp nhận.

“Thưa thầy, xe cứu thương chúng ta chuẩn bị khi nào sẽ xuất phát ạ? Giờ khắp nơi đều gọi điện hỏi chúng ta đã hành động chưa. Di chứng của loại thuốc này khủng khiếp quá, có thể nói không khác gì ôn dịch. Nếu như không chữa trị kịp thời thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn. Một khi làm lớn chuyện thì hậu quả sẽ rất khủng khiếp”, Hùng Trưởng Bạch bước tới nhìn Lâm Chính bằng vẻ sốt ruột.

Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn giờ và im lặng.

“Thưa thầy”, Hùng Trưởng Bạch lại kêu lên.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm điện thoại. Hùng Trưởng Bạch cũng không biết là anh đang làm gì.

Có lẽ tầm 5,6 phút sau, Lâm Chính mới ngẩng đầu khẽ nói: “Bây giờ, ra lệnh cho toàn bộ thành viên của Huyền Y Phái trên khắp cả nước lập tức tham gia vào việc cấp cứu. Nhớ kỹ, nhất định phải trị khỏi cho từng người một. Tuyệt đối không được sơ suất”.

Hùng Trưởng Bạch nghe thấy vậy bèn đứng thẳng người đáp lớn: “Dạ”.

Nói xong, ông ta chạy ra ngoài. Một lúc sau, một lượng lớn xe cứu thương đã được điều động. Từng chiếc xe chạy khắp các con đường trên phố, đưa người bệnh tới Huyền Y Phái cứu chữa.

Đồng thời đám anh hùng bàn phím được chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu phát thông tin đi khắp nơi, nói cho người nhà của bệnh nhân biết rằng Huyền Y Phái có thể điều trị cho tất cả người bệnh ở các thành phố.

Có rất nhiều người chưa từng nghe qua về Huyền Y Phái, nên đâu có tin. Huống hồ những tin đồn về những người vô lương tâm cũng nhiều, có rất nhiều người chỉ khịt mũi, chẳng bận tâm.

Thế nhưng cũng có những người cố gắng mong có chút hi vọng. Họ không ngờ vừa thử đã có hiệu quả ngay.

Những người đứng ra cứu chữa đều là đệ tử do Huyền Y Phái cử đi. Ngoài ra họ còn mời thêm cả những tình nguyện viên tham gia.

Tại một điểm cứu chữa ở tỉnh Quảng Liễu. Vài người tình nguyện đang ngồi ở ghế, lướt điện thoại với vẻ nhàm chán.

Điểm cứu chữa thường được dựng ở đường lớn hoặc bãi đỗ xe, còn đây là khu vực gần thành phố, dù không lớn nhưng giường bệnh và các thiết bị thiết yếu cũng được coi là có đầy đủ.

Thế nhưng bọn họ cũng không tin lắm là ở đây có thể cứu được người. Bởi vì người trực ở điểm này chỉ là một thành niên tầm hơn hai mươi tuổi. Tuổi đời thậm chí còn nhỏ hơn cả một vài người tình nguyện viên ở đây.

Người như vậy…có thể trị được bệnh sao? Bọn họ cảm thấy khó hiểu.

“Này, mọi người nghe tin gì không? Phàm là những ai dùng loại thuốc mới đó thì giờ đều xong đời, tất cả đều liệt hết”, một tình nguyện viên cầm điện thoại và nói.

“Chắc chắn là mọi người cũng nghe nói rồi. Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn ấy, giờ đang bùng nổ trên mạng. Số người đã lên tới mấy chục nghìn rồi, cả nước đâu đâu cũng có người bị”.

“Chậc chậc…công ty này xong đời rồi. Chuyện này ảnh hưởng khiếp quá”.

“Đâu chỉ có công ty đó mà còn liên quan tới nhiều thứ khác nữa, đợi xử lý xem sao”.

Mấy người tình nguyện viên xì xầm nói chuyện. Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

“Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi ạ!”

Tiếng hô thất thanh. Mấy người tình nguyện viên giật mình, nhìn thấy một người phụ nữ cõng một đứa bé đang chạy vào…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK