Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia chủ nhà họ Đoàn sắc mặt âm trầm ngồi trong phòng khách.

Tất cả người nhà họ Đoàn đều có mặt ở đây.

Người thì hút thuốc chau mày.

Người thì cầm điện thoại gọi không ngừng.

Trong phòng khách khói bay mù mịt, bầu không khí nặng nề ngạt thở.

Rầm!

Cửa bị đẩy mạnh ra.

Sau đó một thanh niên lao vào, gấp gáp kêu lên với gia chủ nhà họ Đoàn: “Bác cả! Bác cả! Bác mau nghĩ cách đi, bố cháu… sắp không xong rồi!”.

Nghe thấy thế, mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

“A Vượng! Có chuyện gì vậy?”, gia chủ nhà họ Đoàn đanh mắt lại hỏi thanh niên kia.

“Thuốc! Thuốc! Bố cháu cần thuốc!”, thanh niên nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa nói: “Dương Hoa đã liệt nhà chúng ta vào danh sách đen, bây giờ nhà bọn cháu không mua được thuốc chữa bệnh nhồi máu não, thuốc của bố cháu bị cắt đứt rồi. Nếu không uống thuốc kịp thời, bố cháu sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng. Bác cả, cháu xin bác hãy cứu lấy bố cháu, cứu bố cháu với!”.

Nghe thấy thế, sắc mặt ai nấy đều trở nên nghiêm túc.

“Đừng lo, bác sẽ nghĩ cách”, gia chủ nhà họ Đoàn khàn giọng nói.

“Bác cả, bác sĩ nói tình trạng hiện giờ của bố cháu sẽ không cầm cự được qua ngày hôm nay. Nếu hôm nay không có thuốc, thì… thì…”, cậu thanh niên khó nhọc nói, mấy chữ cuối cùng không thốt nổi nên lời.

“Yên tâm đi A Vượng, cháu cứ về đi, hôm nay chắc chắn thuốc sẽ được đưa đến miệng bố cháu. Thế này đi, cháu cứ về chăm sóc bố cháu, chờ bác lấy được thuốc sẽ gọi điện thoại cho cháu, được không?”, gia chủ nhà họ Đoàn thân thiết nói.

“Vâng, cháu cảm ơn bác”, thanh niên lau nước mắt, rồi xoay người rời đi.

Anh ta vừa đi khỏi, gia chủ nhà họ Đoàn liền sầm mắt xuống, nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng lại, lạnh lùng nói: “Lập tức phái người đi mua thuốc. Dù là mua từ hiệu thuốc, nhà máy dược phẩm, thậm chí là trong tay những bệnh nhân có loại thuốc này, mua ngay cho tôi, rõ chưa?”.

“Vâng, gia chủ”, một người liền chạy đi.

Nhưng đúng lúc này, lại có một người nhà họ Đoàn chạy vào.

“Gia chủ, xảy ra chuyện rồi, có mấy cảnh sát đến điều tra niêm phong nhà máy của chúng ta”, người kia cuống lên nói.

“Cái gì?”, gia chủ nhà họ Đoàn biến sắc: “Đang yên đang lành, sao nhà máy của chúng ta lại bị niêm phong chứ?”.

“Liệu có nhầm gì không? Nhà máy của chúng ta vẫn luôn đầy đủ giấy tờ, cũng không vi phạm gì mà?”, một người đàn ông trọc đầu đeo kính nói.

“Lẽ nào là… vấn đề kia?”, một người phụ nữ nhỏ giọng nói.

“Không thể nào, chuyện vật liệu đó chúng ta đã lo liệu trót lọt, không thể điều tra đến tận chúng ta được”, người đàn ông trọc đầu đeo kính đáp.

“Vậy chuyện lúc này là sao đây?”, gia chủ nhà họ Đoàn trầm giọng hỏi.

“Để tôi gọi điện thoại hỏi xem”, người đàn ông trọc đầu vội rút điện thoại ra gọi.

Một lát sau, ông ta ngẩng đầu lên hét: “Anh cả, bên kia nói là cấp trên yêu cầu điều tra triệt để, ông ta… ông ta cũng không thể nhúng tay vào…”

“Cái gì?”.

Tất cả người nhà họ Đoàn đều kêu lên kinh ngạc.

Gia chủ nhà họ Đoàn sa sầm mặt.

“Chắc chắn là chuyện tốt do tập đoàn Dương Hoa làm!”.

“Nếu chuyện này bị lộ, thì những người phụ trách nhà máy không ai có thể thoát được. Đến lúc đó không những phải gánh khoản bồi thường kếch sù, mà chắc chắn người phụ trách… cũng phải vào tù!”, người đàn ông trọc đầu khàn giọng nói.

Mấy người nhà họ Đoàn lập tức nhấp nhổm không yên, vội vàng chạy tới trước mặt gia chủ, kéo tay ông ta, gấp gáp nói: “Anh cả, em không thể vào đó được! Anh cả, anh nhất định phải cứu bọn em!”.

Những tiếng hoảng loạn vang lên không ngừng.

“Tất cả câm miệng cho tôi!”, gia chủ nhà họ Đoàn tâm trí rối bời, nhỏ giọng gầm lên.

Ai nấy đều ngây ra.

Ông ta nhìn lướt qua mấy lượt, sắc mặt vô cùng khó coi, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Lập tức liên lạc với gia chủ Tư Mã cho tôi, tôi muốn nói chuyện với ông ta!”.

“Vâng”.

Một người nhà họ Đoàn lấy điện thoại ra.

Nhưng đúng lúc này, lại có mấy người nhà họ Đoàn hốt hoảng chạy vào, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng gấp gáp.

Gia chủ nhà họ Đoàn thấy thế liền thót tim.

“Từ từ đã…”, ông ta khàn giọng nói, ngăn người chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Mã Tàng lại.

Người kia sửng sốt, chỉ thấy mấy người chạy tới trước mặt gia chủ nhà họ Đoàn, gần như là đồng thanh kêu lên.

“Gia chủ, không hay rồi… xảy ra chuyện rồi…”

Tất cả người nhà họ Đoàn đều như ngạt thở…



Rè rè.

Điện thoại vang lên.

Lâm Chính đang ngồi trên xe cầm điện thoại lên, hơi ngạc nhiên, sau đó ấn nút nghe.

“A lô, anh đang ở đâu?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ có vẻ yếu ớt.

“Sao thế?”.

“Em đã biết mọi chuyện, cũng đã nói với mẹ rồi, chắc mẹ sẽ không hiểu lầm anh nữa đâu”.

“Được”.

“Còn nữa… cảm ơn anh…”, Tô Nhu chần chừ một lát rồi nói.

Lâm Chính sửng sốt, sau đó cười chua chát: “Không có gì, em đã đỡ chưa? Để anh đến bệnh viện thăm em”.

“Được…”, Tô Nhu do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.

Lâm Chính lập tức tăng tốc, lái đến bệnh viện.

Mười phút sau thì tới bệnh viện Nhân Dân.

Vừa vào cổng bệnh viện, đúng lúc một chiếc xe cấp cứu phi tới, một người đàn ông toàn thân đầy máu được khiêng xuống.

“Tránh đường, tránh đường…”

Các bác sĩ đi cùng lớn tiếng kêu lên.

Lâm Chính nhìn một cái, lập tức biến sắc.

Người đàn ông toàn thân đầy máu kia… chính là Tô Thái!
Chương 709: Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt

Lâm Chính dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm, xác nhận hai ba lần mới xác định đó đúng là Tô Thái...

“Chuyện gì thế?”.

Lâm Chính bước tới mấy bước, vội vàng hỏi.

“Đánh nhau, chứ còn chuyện gì được?”, bác sĩ liếc nhìn anh, không quan tâm, đi theo nhân viên y tế đưa Tô Thái vào phòng cấp cứu.

Đánh nhau?

Sắc mặt Lâm Chính khó coi, dường như nghĩ tới gì đó.

“Bố!”.

Lúc này, một giọng hét thảm thiết vang lên.

Lâm Chính quay sang nhìn, lại thấy Tô Dư đang chạy tới, nước mắt giàn giụa.

“Tiểu Dư!”.

Lâm Chính ngăn cô ta lại.

“Lâm Chính, bố tôi làm sao thế? Ông ấy không sao chứ?”, Tô Dư khóc lóc hỏi.

“Ông ấy đã được đưa vào cứu chữa rồi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu, có tôi ở đây”, Lâm Chính ôm Tô Dư, dịu dàng an ủi.

Lúc này cảm xúc của Tô Dư mới tốt lên được một chút.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”.

“Tôi... Tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi, nói bố tôi bị người ta đâm, tôi chạy từ trường tới đây ngay. Mẹ tôi nói, hôm nay đám người cho vay nặng lãi đó lại đến đập cửa. Bố tôi bảo mẹ tôi nấp trong phòng, ông ấy ra xem sao. Mẹ tôi đợi một lúc lâu mà không thấy bố tôi vào, thế nên ra ngoài cửa xem sao. Nào ngờ bố tôi ngã ở dưới đất, chảy rất nhiều máu. Lâm Chính, làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?”.

Tô Dư hoàn toàn thất thần, gương mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy.

“Yên tâm đi Tô Dư, tôi sẽ giúp cô giải quyết”.

Lúc này Tô Dư mới yên tâm được một chút.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tô Dư đột nhiên vang lên.

Cô ta lấy ra xem, là một số điện thoại lạ, không dám bắt máy.

Lâm Chính lấy điện thoại sang nghe máy, đồng thời bấm loa ngoài.

“Cô Tô Dư phải không?”.

Bên kia điện thoại vang lên giọng cười cợt của một người đàn ông.

“Anh... Anh là ai?”, Tô Dư run rẩy hỏi.

“Tôi là chủ nợ của nhà cô! Cô Tô Dư, chúng tôi đến trường tìm cô, phát hiện cô không có ở đây, đúng là khiến người ta thất vọng. Cô đang ở đâu? Có thể đến chỗ chúng tôi bàn chuyện nợ nần của nhà cô không?”, người đó cười nói.

“Các người muốn làm gì?”, Tô Dư hoảng sợ hỏi.

Người kia lại tìm đến trường của cô ta... việc này đã nghiêm trọng đến mức nào!

“Không làm gì cả, lúc chúng tôi đến nhà cô, phát hiện hình như những thứ đáng giá trong nhà cô đều không còn, cô định làm sao trả nợ cho chúng tôi?”, người đàn ông đó cười hỏi.

“Những thứ đáng giá trong nhà chúng tôi đã bán đi trả nợ rồi, nợ của các người... phải đợi vài hôm... Dù sao số tiền nợ các người quá cao, tự dưng nâng lên gấp đôi, sao chúng tôi có thể trả được...”, Tô Dư khóc lóc.

“Đợi? Không đợi được, chúng tôi đã cho gia đình các cô thời gian chuẩn bị tiền rồi, các người định quỵt nợ à?”.

“Nhưng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy!”, tâm trạng Tô Dư hơi suy sụp.

“Không có tiền? Không sao, tôi có đường kiếm tiền cho cô. Nếu cô Tô Dư có hứng thú thì hợp tác với tôi, chắc chắn có thể kiếm được số tiền lớn trả nợ cho tôi”, người đàn ông cười nói.

Tô Dư ngạc nhiên: “Đường gì kiếm tiền?”.

“Cô Tô Dư, nghe nói lúc trước cô vốn hợp tác với đạo diễn Tống Kinh đóng phim, kết quả đạo diễn Tống Kinh đột nhiên đổi người khác, dẫn đến kế hoạch ra mắt của cô bị bỏ dở, đúng không?”.

“Phải...”, Tô Dư cắn môi.

“Ha ha, cô Tô, mặc dù bộ phim đó không thành, nhưng chuyện này cũng khiến cô có được sự chú ý, bây giờ cô cũng coi như có chút danh tiếng. Chi bằng thế này, chỗ tôi cũng có một bộ phim, nếu cô đồng ý diễn nữ chính cho bộ phim này, vậy thì chuyện tiền chúng ta xóa bỏ, cô thấy thế nào?”, người đàn ông cười nói.

“Là phim gì?”, Tô Dư cẩn trọng hỏi.

“Yên tâm, không phải phim gì mệt lắm đâu, cô chỉ cần cởi chút quần áo, sau đó phối hợp với nam chính làm vài tạo hình ở trên giường, rên lên mấy câu là được, ha ha...”, người đàn ông đó cất tiếng cười bỉ ổi.

Gã vừa nói xong, sắc mặt Tô Dư lập tức thay đổi, cô ta đã hiểu ý của người đàn ông.

“Bỉ ổi! Anh cút đi! Dù tôi có chết cũng sẽ không quay loại phim đó!”, Tô Dư vô cùng xấu hổ mắng chửi.

“Đồ đê tiện! Cho cô cơ hội mà cô không nắm bắt? Cô nghĩ cô là cái thá gì? Cô quay phim đó chưa chắc bán được bảy triệu mấy tệ! Tôi đã chịu phần thiệt rồi, cô còn dám từ chối?”, người đàn ông thẹn quá hóa giận, quay sang chửi mắng.

“Anh cút đi!”, Tô Dư tức đến mức mặt đỏ bừng.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đồ đê tiện, cô không chịu quay thì mau trả tiền! Trong vòng ba ngày, nếu cô không trả tiền lại đây thì đừng trách tôi!”.

“Các người đã làm bố tôi bị thương, các người còn định làm gì nữa? Giết tôi sao? Được, các người cứ làm đi, tôi... tôi không sợ các người!”, Tô Dư nghiến răng, nói.

“Giết cô, ha, cô chết rồi thì ai trả tiền cho chúng tôi? Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không động đến một sợi tóc của cô. Nhưng để đề phòng cô chạy trốn, chúng tôi cũng phải áp dụng một số biện pháp!”, người đàn ông cười nhạt nói.

Tô Dư tim đập thình thịch, lòng rét lạnh, vội hỏi: “Biện pháp gì?”.

“Ha ha”, người đàn ông không trả lời, cúp máy thẳng.

“Lâm Chính, anh ta... anh ta muốn làm gì?”, Tô Dư vội vàng nhìn sang Lâm Chính, hoảng sợ hỏi.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó chợt hiểu ra điều gì, lập tức quát lên: “Không hay rồi, Tiểu Khuynh!”.

“Cái gì?”.

Tô Dư sợ đến mức suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Lâm Chính lấy điện thoại ra gọi cho Mã Hải ngay.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Mau, phái người đi đón Tô Tiểu Khuynh em gái tôi đến nơi an toàn, nếu cô ấy thiếu một cọng tóc nào, tôi sẽ hỏi tội ông!”, Lâm Chính khẽ quát.

“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải vội vàng buông việc trong tay xuống, ngay lập tức chạy đi sắp xếp.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK