Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy những người này tới, tất cả mọi người đều sửng sốt.

 

“Phương Thị Dân? Phan Long? Thu Huyền Sinh?”, Khang Gia Hào đột nhiên đứng thẳng, mở to hai mắt, không thể tin được nhìn những người này.

 

“Ba luật sư nổi tiếng Yên Kinh... Sao họ lại đến đây?”, Kỷ Văn nói.

 

Ba người này có thể nói là đại diện cho cấp cao nhất của giới luật sư trong nước!

 

Tuy rằng hai người Khang Gia Hào và Kỷ Văn đang đấu với Phương Thị Dân và coi như là thắng, nhưng đây đều nhờ Lâm Chính trợ giúp, nếu không, bọn họ không thể nào thắng kiện Phương Thị Dân.

 

Bây giờ, Phương Thị Dân lại đến cùng với hai luật sư có danh tiếng khác.

 

Cảnh tượng khó tin gì đây?

 

Phải biết rằng, ba người này tuy cùng nổi danh nhưng rất ít tiếp xúc với nhau, ngày thường căn bản sẽ không cùng xuất hiện.

 

Đối với bất kỳ người nào trong nước, muốn mời được ba người này cũng khó như lên trời.

 

Nhưng hôm nay, bọn họ lại xuất hiện ở đây.

 

“Là Chủ tịch Lâm... mời mọi người đến đây sao?” Khang Gia Hào vô thức hỏi một câu.

 

“Đúng vậy”, Phương Thị Dân sải bước đi vào, nhìn thoáng qua hiện trường, thờ ơ nói: “Được rồi, Gia Hào, chúng tôi không có nhiều thời gian, ông mau tìm người thu dọn đi, sau đó chúng ta sẽ mở cuộc họp, hãy nói cho chúng tôi biết toàn bộ sự việc!”

 

“Được... Được! Luật sư Phương, luật sư Phan, luật sư Thu, mời đi lối này!”

 

Khang Gia Hào hoàn hồn lại, vội vàng chào hỏi.

 

Đoàn người ngay lập tức đi vào phòng họp.

 

...

 

Bên trong phòng làm việc của Dương Hoa.

 

Lâm Chính đứng trước cửa sổ sát đất, lạnh lùng nhìn đám người tiến vào văn phòng luật sư.

 

Lúc này, chuông điện thoại vang lên.

 

“Nhóc con, tôi đã dẫn người tới cho cậu rồi, thế nào? Tôi không thất hứa chứ?”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tràng cười sang sảng.

 

"Lời nói của ông Trịnh rất có trọng lượng, ông đã mở lời thì sao bọn họ dám không tới chứ? Lần này cảm ơn ông, nếu không nhờ ông, bọn họ không có khả năng xuất hiện ở văn phòng luật sư!” Lâm Chính cười nhạt.

 

“Hừ, đâu có! Cậu cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy, tôi cảm ơn còn không kịp đấy! Mấy phương thuốc của cậu đã nâng cao hiệu quả chiến đấu của quân đội rất nhiều! Ha ha, bây giờ quân đội của chúng ta ở nước ngoài có thể nói là vô địch, các nước xung quanh đều phải khiếp sợ! Đây đều là công lao của cậu!”

 

"Đại thống lĩnh quá khen”.

 

“Được rồi, chúng ra không nói chuyện nữa, tôi biết cậu còn có chuyện gấp cần xử lý, cậu làm việc của mình trước đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi”.

 

"Cảm ơn”.

 

Lâm Chính cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

 

Đúng lúc này, Mã Hải đẩy cửa bước vào.

 

“Chủ tịch Lâm”,

 

“Xảy ra chuyện gì à?”

 

“Phạm Lạc và Văn Lệ tới... muốn nói chuyện với cậu”, Mã Hải cung kính nói.

 

“Được, để bọn họ vào đi”.

 

Lâm Chính gật đầu.

 

Mã Hải đi ra ngoài.

 

Một lúc sau, Phạm Lạc đeo kính râm, khoác một chiếc áo gió, ôm Văn Lệ cực kỳ kiêu ngạo bước vào văn phòng.

 

Nhìn thấy Lâm Chính mặc âu phục ngồi ở bàn làm việc, Phạm Lạc không khỏi nhếch mép, thoải mái ngồi xuống sô pha.

 

Vênh váo đắc ý...

 

Đó có lẽ là cách để mô tả loại người này!

 

“Tôi nói này Chủ tịch Lâm... Lợi hại đấy, công ty của anh đúng là hoành tráng! Chắc là kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”, Phạm Lạc nhìn ngó xung quanh, híp mắt cười nói.

 

“Anh Phạm có chuyện gì không?” Lâm Chính chậm rãi hỏi.

 

"Chuyện gì ư?"

 

Phạm Lạc cau mày, đột nhiên hạ giọng, nhếch miệng nói: “Chủ tịch Lâm, người hiểu biết không nói năng vòng vo, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn bàn một chuyện với Chủ tịch Lâm!”

 

"Chuyện gì?", Lâm Chính hỏi.

 

“Đương nhiên là chuyện bồi thường”, Phạm Lạc cười nói: “Ngày mai là ngày diễn ra phiên tòa, Chủ tịch Lâm, nếu chúng ta ra tòa thì sẽ không thể nói bất cứ điều gì, nhưng nếu hôm nay chúng ta giải quyết chuyện này, chẳng phải sẽ tốt cho cả anh và tôi sao?”

 

Vừa dứt lời, Lâm Chính chợt hiểu ra.

 

“Thì ra anh tới đây là để đe dọa?”

 

“Đe dọa ư? Thật khó nghe! Tôi chỉ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.

 

“Anh muốn bao nhiêu?”, Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên hỏi.

 

“Chủ tịch Lâm quả nhiên là người thẳng thắn! Tôi thích nói chuyện với người thẳng thắn như anh! He he... Vậy tôi cũng không tham lam, anh thấy cái giá này như thế nào?” Phạm Lạc giơ năm ngón tay lên.

 

“Năm trăm triệu tệ à?” Lâm Chính hỏi.

 

“Sao Chủ tịch Lâm không nghĩ rằng ý của tôi là năm mươi triệu tệ?” Phạm Lạc mỉm cười nhìn anh.

 

“Nếu anh chỉ muốn năm mươi triệu tệ thì là đang sỉ nhục tôi”, Lâm Chính lắc đầu.

 

“Ha ha ha, không hổ là Chủ tịch Lâm! Hơn nữa, người như anh sao chỉ đáng giá năm mươi triệu tệ chứ? Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không nhiều lời nữa! Chủ tịch Lâm, cho tôi một câu trả lời thẳng thắn đi! Chỉ cần anh gật đầu, tôi sẽ lập tức thu xếp rút đơn kiện, đồng thời hứa sẽ tuân theo hợp đồng không gây rắc rối gì cho đoàn phim “Chiến Hổ” của anh, tôi đảm bảo hậu trường quay phim “Chiến Hổ” sẽ bình an, thuận buồn xuôi gió, thế nào?”, Phạm Lạc nheo mắt cười nói.

 

Lâm Chính ngẫm nghĩ, có vẻ hơi khó xử.

 

Văn Lệ ở bên cạnh hơi luống cuống, thấp giọng nói: “Anh Lạc, có phải chúng ta yêu cầu quá nhiều rồi không? Không phải vừa mới nói chỉ cần ba trăm triệu thôi sao?”

 

“Em nôn nóng gì chứ? Chắc chắn anh ta sẽ muốn trả giá, chúng ta ra giá cao trước, xem anh ta trả như thế nào!” Phạm Lạc thấp giọng nói.

 

Văn Lệ khẽ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Chính.

 

Nhưng vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu.

 

“Năm trăm triệu tệ không được!”

 

“Quá nhiều hả?” Phạm Lạc cau mày

 

"Không phải!"

 

Lâm Chính lắc đầu, khuôn mặt không đổi sắc nói:

 

“Tôi cảm thấy quá ít, thế này đi, Phạm Lạc, Văn Lệ, tôi cho các người một tỷ tệ nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK