Chương 484: Bạn học cũ
Từ khi Lâm Chính ở rể nhà họ Tô, Trương Tinh Vũ chưa bao giờ chủ động đưa anh đi ăn ở đâu. Trong mắt bà ta, anh chính là một kẻ khiến bà ta mất thể diện, dẫn theo một thằng vô dụng thì còn mặt mũi gì chứ? Trương Tinh Vũ lại có lòng tự tôn mạnh mẽ, lại càng không coi trọng Lâm Chính bao giờ.
Nhưng lần này Trương Tinh Vũ không những đưa anh đi ăn, mà còn chọn vest cho anh nữa...
Tuy cũng không phải là hàng chính hãng gì.
Có chuyện gì thế nhỉ? Mặt trời mọc phía Tây sao?
Rời khỏi nhà trọ, liền nhìn thấy một chiếc xe con BMW 5-Series đang đỗ dưới tầng một, đã được rửa bóng loáng, Tô Quảng ném luôn chìa khóa cho Lâm Chính.
"Tiểu Chính, cậu lái đi, chúng ta đến nhà hàng Khải Mông", Tô Quảng nói.
"Bố, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ăn một bữa cơm có cần phải gióng trống khua chiêng như vậy không?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
Bởi vì anh nhận ra Tô Quảng đã thay sang bộ vest kia, còn Trương Tinh Vũ cũng ăn mặc trang điểm rất sang trọng quý phái, những món trang sức mua lúc kết hôn hầu như đều đeo hết lên người.
"Lên xe sẽ nói cho cậu biết, không kịp nữa rồi, chúng ta vừa đi vừa nói", Tô Quảng đáp.
Lâm Chính gật đầu, rồi ngồi vào xe.
Trên đường đến nhà hàng Khải Mông, Lâm Chính cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Trương Tinh Vũ mất bao công sức chăm chút cho Lâm Chính như vậy là vì mấy người bạn học cũ của Trương Tinh Vũ đến Giang Thành, và mời cả nhà bọn họ đến nhà hàng Khải Mông dùng cơm.
Mấy bà bạn đó và Trương Tinh Vũ cũng có mối quan hệ không tệ, bọn họ đã bốn năm năm nay không gặp nhau, nên lần này định gặp nhau hàn huyên chuyện cũ.
Bạn cũ gặp nhau cũng chỉ có mấy chuyện vớ vẩn, hoặc là khoe khoang mấy năm nay mình sống tốt thế nào, hoặc là nối lại tình xưa, gặp gỡ ở nhà hàng khách sạn, những người liên lạc vì tình cảm thì vô cùng hiếm hoi.
Lần này đám bạn của Trương Tinh Vũ gặp nhau thì chắc chắn là nghiêng về vế trước.
Lại thêm danh tiếng ở rể của Lâm Chính ở Giang Thành, Trương Tinh Vũ biết chắc chắn mình sẽ bị chê cười, nên định chăm chút cho Lâm Chính, dùng thân phận của một người thành công để chặn miệng những người này.
"Dù sao hiện giờ Tiểu Nhu cũng đã mở công ty, có chút tiếng tăm, đến lúc đó cậu cứ nói rằng cậu cũng đang làm ở công ty này, đừng làm nhà ta mất mặt, hiểu chưa?", Trương Tinh Vũ lạnh lùng nói.
"Vâng", Lâm Chính bất đắc dĩ đáp.
"Tiểu Chính, cậu cũng đừng cảm thấy áp lực quá. Đây chỉ là một buổi họp lớp bình thường, ăn bữa cơm thôi, ăn xong chúng ta sẽ về", Tô Quảng cười nói.
"Buổi họp lớp bình thường? Đơn giản như vậy thì tốt quá! Ông không biết đấy thôi, bọn họ còn đưa cả con cái đến, lần này rõ ràng là muốn khoe với tôi mà! Hừ, Trương Tinh Vũ tôi sẽ cho bọn họ toại nguyện chắc?", Trương Tinh Vũ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đầy ngạo mạn.
Lâm Chính không nói gì.
Anh biết ngay sẽ thế này mà.
Đến cuối cùng, anh vẫn là công cụ để Trương Tinh Vũ nở mày nở mặt...
Thôi vậy, cứ đi cùng Trương Tinh Vũ, dù sao anh cũng chưa ăn, nghe nói đồ ăn của nhà hàng Khải Mông không tệ, đến đó ăn thử cũng được.
Chiếc BMW nhanh chóng đến cửa nhà hàng Khải Mông.
"Thưa anh, nơi này không được đỗ xe, bãi đỗ xe ở bên phải", nhân viên lễ tân ở cửa vội vàng chạy ra, nói với Lâm Chính đang dừng xe ở cửa.
"Được, cảm ơn".
Lâm Chính mỉm cười, đánh vô lăng, quay sang bên phải.
Vì đã đến giờ ăn, nên dù bãi đỗ xe đủ lớn thì cũng chỉ còn mấy chỗ trống.
Lâm Chính nhắm được một chỗ, đang định đánh xe vào đó.
Nhưng đúng lúc này...
Két!
Một tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, sau đó liền thấy một chiếc Porsche Cayenne chặn trước chỗ đỗ xe, nửa đầu xe đã đỗ vào chỗ.
Lâm Chính sửng sốt.
Chiếc xe này chiếm chỗ như vậy thì anh gần như không thể đánh xe vào được nữa.
"Haizz, người này bị sao thế?", Trương Tinh Vũ tức giận nói: "Đâu ra cái kiểu đỗ xe như vậy?".
"Bà cứ bình tĩnh, để tôi đi nói với người ta".
Tô Quảng cười nói, sau đó đẩy cửa xuống xe, đi về phía chiếc Cayenne kia.
Lâm Chính vốn định xuống nói, nhưng Tô Quảng đi rồi thì thôi vậy.
Người lái chiếc Cayenne là một chàng trai trẻ, anh ta hạ cửa kính xe, nheo mắt nhìn Tô Quảng.
Nhưng hai người còn chưa nói câu nào, thanh niên kia bỗng mở cửa xuống xe, tát cho Tô Quảng một cái.
"Ui da! Sao cậu lại đánh người khác như vậy?", Tô Quảng ôm má kêu lên.
"Khốn kiếp!".
Trương Tinh Vũ vẫn luôn chú ý đến bên này, không nhịn được nữa, lập tức chửi một tiếng rồi xuống xe.
Lâm Chính cũng vội vàng xuống theo.
"Cậu làm sao thế? Cậu đỗ xe như vậy thì chớ, lại còn đánh người, có văn hóa không vậy?", Trương Tinh Vũ tức giận chửi mắng.
Nhưng thanh niên kia không thèm đếm xỉa đến bà ta, mà còn vô cùng cao ngạo nói: "Mấy kẻ nghèo kiết xác, kêu cái chó gì mà kêu? Chỗ này là tôi nhìn thấy trước, nếu ông bà thức thời thì mau cút đi, đừng chọc cho ông đây nổi giận! Nếu không thì đừng trách tôi!".
"Cậu... cậu đánh người mà còn dám ăn nói như vậy? Tôi... tôi... tôi liều mạng với cậu!".
Trương Tinh Vũ tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, không kiềm chế được nữa, đang định ra tay.
Lâm Chính ở bên cạnh cũng rất tức giận, tên này vênh váo quá rồi đấy!
Nhưng đúng lúc này, hàng ghế sau của chiếc Cayenne bỗng hạ cửa xe xuống, sau đó một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Ấy, đây chẳng phải là Tinh Vũ sao?".
Trương Tinh Vũ khựng lại, nhìn về phía chiếc Cayenne. Khi nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế sau, bà ta không khỏi kêu lên thất thanh: "Bà là... Phi Phi?".
"Hử?", thanh niên kia ngạc nhiên nhìn người phụ nữ ở hàng ghế sau, nhíu mày nói: "Mẹ, mẹ quen mụ đàn bà đanh đá này à?".
"Cậu bảo ai là mụ đàn bà đanh đá hả?", Trương Tinh Vũ lại bị chọc giận.
"Được rồi, được rồi, Tinh Vũ, bà đừng chấp trẻ con".
Người ở hàng ghế sau xuống xe, mỉm cười nói: "Tiểu Hào, con cũng chú ý chút, đây là bạn học cũ Trương Tinh Vũ của mẹ, còn không mau gọi cô Trương đi?".
"Ồ, hóa ra là bạn học của mẹ, cháu chào cô Trương!", thanh niên kia mỉm cười, thuận miệng xin lỗi.
Trương Tinh Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng làm gì được.
"Sao cậu lại đánh người khác chứ? Chẳng ra thể thống gì! Còn chỗ đỗ xe này là thế nào? Rõ ràng là chúng tôi nhìn thấy trước, mà cậu ta lại chạy tới tranh giành, đâu ra cái kiểu như vậy?", Tô Quảng không phục, tức giận bước tới nói.
"Ông là Tô Quảng hả? Lâu rồi không gặp, ôi dào, tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Nhưng Tiểu Hào còn nhỏ, chúng ta đều là người lớn, chấp gì trẻ con? Tiểu Hào, xin lỗi chú Tô đi!".
"Haizz, mẹ, sao mẹ lại quen biết đám người nghèo rớt mùng tơi này chứ? Thôi được rồi, con xin lỗi là được chứ gì? Xin lỗi chú Tô, vừa rồi là cháu không đúng", thanh niên tên Tiểu Hào rất không tình nguyện nói.
"Cậu...", Tô Quảng tức giận không thốt nên lời.
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa, chúng ta đỗ xe xong rồi mau vào đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, còn không đi sẽ muộn mất! Tiểu Hào, chỗ đỗ xe này cho bọn họ đi", người phụ nữ trung niên tên là Phi Phi kia cười nói, rồi cùng thanh niên lên xe rời đi.
Để lại hai vợ chồng Tô Quảng đang tức phát điên cùng với Lâm Chính.
"Bà xã, Phi Phi này đúng là quá vô văn hóa! Em với bà ta là bạn học, mà bà ta lại dung túng cho con trai đối xử với chúng ta như vậy", Tô Quảng tức giận nói.
"Chẳng phải do ông vô dụng sao? Ông mà như người ta thì đã cho cậu ta biết tay rồi!", Trương Tinh Vũ ngoảnh lại chửi mắng.
Tô Quảng rụt cổ lại.
"Cả cậu nữa! Đồ vô dụng này, chỉ biết đứng bên cạnh trơ mắt ra nhìn! Cậu không thể xông lên cho cậu ta một trận sao?", Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng, trút hết lên đầu Lâm Chính.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng.
Anh vốn định ra tay, nhưng đối phương là bạn học của Trương Tinh Vũ nên anh liền thôi.
"Hai đồ vô dụng, mau đỗ xe xong vào đi", Trương Tinh Vũ mắng mỏ, rồi tức giận xoay người bỏ đi.
"Bà xã, chờ đã!", Tô Quảng vội vàng đuổi theo.
Lâm Chính đỗ xe xong, cũng bước vào nhà hàng...
Chương 485: Con rể tôi hơn cậu gấp trăm lần
Đẳng cấp của nhà hàng Khải Mông thì không cần nói nhiều, là nhà hàng cao cấp có tiếng của Giang Thành, từ lúc vào cửa, tất cả trang hoàng, dịch vụ ở đây đều là hàng đầu.
"Kính chào quý khách, xin hỏi anh đã đặt bàn trước chưa ạ?", nhân viên phục vụ ở cửa hỏi.
"À, tôi đến tham gia buổi họp lớp ở đây, không biết tầng mấy là làm họp lớp?", Lâm Chính mỉm cười hỏi.
"Là buổi họp lớp do bà Ly làm đúng không ạ? Mời anh đi bên này, bọn họ ở phòng bao bạch kim", nhân viên phục vụ mỉm cười nói, rồi dẫn Lâm Chính vào phòng bao bạch kim ở trong cùng.
Vừa đẩy cửa ra đã có thể nghe thấy tiếng violon du dương vang lên.
Bên trong trang hoàng phong cách kiểu Âu, ai nấy ung dung quý phái ngồi trước từng chiếc bàn tinh xảo. Ở sàn nhảy chính giữa, một đôi nam nữ còn khá trẻ đang tưng bừng nhảy múa, lắc lư theo tiết tấu của tiếng đàn violon. Tuy không phải là bài nhảy phức tạp gì, nhưng vui mắt vui tai, thu hút ánh mắt của không ít người.
Còn lúc này, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đang đứng ở cửa, có chút lúng túng.
Bởi vì bọn họ phát hiện, hình như trong phòng bao này không có chỗ ngồi của mình. Mấy chỗ cuối cùng đã bị người phụ nữ trung niên tên Phi Phi và con trai bà ta chiếm mất.
Khúc nhạc kết thúc.
Bốp bốp bốp bốp bốp...
Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
"Chê cười rồi!".
Đôi nam nữ trẻ tuổi ở sàn nhảy mỉm cười đáp lễ, sau đó quay lại chỗ ngồi của mình.
Trương Tinh Vũ là người nóng tính, thấy người ta đã nhảy xong, mà không ai chào hỏi mình, lập tức đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy người khởi xướng buổi họp lớp lần này là Ly Tiểu Mỹ, liền nhanh chân bước tới.
Lúc này, Ly Tiểu Mỹ đang nói chuyện với mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã. Mấy người họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khẽ.
Trương Tinh Vũ bước tới, kiềm chế sự tức giận, nặn ra nụ cười: "Tiểu Mỹ, đã lâu không gặp!".
Ly Tiểu Mỹ hơi sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý đến Trương Tinh Vũ ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Hóa ra là Tinh Vũ à? Tinh Vũ, đã lâu không gặp, dạo này bà vẫn ổn chứ?".
"Cũng không tệ, Tiểu Mỹ, lần này cũng phải cảm ơn bà rất nhiều. Nếu không nhờ bà thì sao chúng ta có thể gặp gỡ nhau chứ?", Trương Tinh Vũ cố gắng kéo khóe môi lên.
"Tinh Vũ, bà khách sáo quá, ngồi đi, lát nữa là bắt đầu ăn, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện", Ly Tiểu Mỹ nói.
"Tiểu Mỹ, tôi muốn ngồi lắm, nhưng... hình như hết chỗ rồi", vẻ mặt Trương Tinh Vũ đầy bất đắc dĩ, nói.
"Ồ?", Ly Tiểu Mỹ nhìn quanh một lượt, sau đó tỏ vẻ áy náy nói: "Bà xem tôi kìa, chuyện này mà làm cũng không xong, chắc là tôi đã tính nhầm số người dự tiệc. Bà chờ một chút, tôi bảo nhân viên phục vụ xếp chỗ ngay đây".
"Được Tiểu Mỹ, làm phiền bà rồi", sắc mặt Trương Tinh Vũ dịu đi khá nhiều.
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang thêm bàn ghế tới.
Nhưng điều khiến người ta không vui là bộ bàn ghế này lại là bộ bàn ghế gỗ ở đại sảnh, rất không ăn nhập với bàn ghế trong phòng bao.
Không những vậy, bọn họ còn đặt bàn ghế ở góc gần cửa ra vào, cửa mà mở ra, thì cả nhà Trương Tinh Vũ sẽ bị cửa che mất, không ai nhìn thấy.
"Sao cậu lại đặt ở đây?", Trương Tinh Vũ nổi giận: "Đây là nơi để ăn sao? Đặt chỗ khác cho tôi!".
"Xin lỗi bà, thực sự là không còn chỗ nào nữa", nhân viên phục vụ bất đắc dĩ nói.
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đằng kia chẳng phải có chỗ trống sao?", Trương Tinh Vũ chỉ về phía đó nói.
"Xin lỗi bà, đó là chỗ của các nhạc công", nhân viên phục vụ giải thích.
"Cậu...", Trương Tinh Vũ nổi giận, đang định đập bàn thì bị Tô Quảng ở bên cạnh ngăn lại.
"Thôi bỏ đi bà xã, đây là buổi họp lớp của bà, bao nhiêu người đang nhìn kìa, bà nhẫn nhịn đi!".
Câu này của Tô Quảng đã khuyên được Trương Tinh Vũ.
Bà ta nhìn đám người xung quanh, cắn răng, cũng chỉ đành kiềm chế lại.
Ba người ngồi xuống.
Nhưng Lâm Chính lại cảm nhận một cách rõ ràng những ánh mắt khinh bỉ và chế giễu đến từ các bàn khác.
Đây rõ ràng là kết quả mà Ly Tiểu Mỹ cố ý sắp xếp.
Nhưng hiển nhiên Trương Tinh Vũ vẫn không biết gì.
Nhảy múa xong, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, đám bạn học cũ bắt đầu chúc rượu nhau.
Trương Tinh Vũ trong lòng bực bội, cũng chẳng thèm đi chúc rượu với bọn họ, mà ngồi lì ở bàn uống một mình.
"Ấy, đây chẳng phải là Tinh Vũ sao? Sao bà lại ngồi ở đây?".
Đúng lúc này, một giọng nói quái gở vang lên bên cạnh.
Trương Tinh Vũ lập tức nổi trận lôi đình, ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy Phi Phi kia lại dẫn theo con trai bà ta đến bàn này.
Bà ta nâng ly rượu lên, tùy ý uống một ngụm, mỉm cười nói: "Chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, nhìn bà có vẻ sống cũng không tồi. Cố lên nhé, tôi uống trước đây!".
Dứt lời, bà ta nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi dẫn theo con trai rời đi.
Đây coi như là chúc rượu.
"Khốn kiếp!".
Trương Tinh Vũ vốn đã tức giận sẵn, thấy Phi Phi như vậy thì không nhịn được nữa, lập tức đập bàn một cái.
"Chu Phi Phi, bà đứng lại cho tôi!".
"Ấy? Tinh Vũ, có chuyện gì sao?", người phụ nữ trung niên tên là Chu Phi Phi hỏi với thái độ kỳ quái.
"Trước đó con bà đánh chồng tôi thì chớ, còn chửi cả tôi. Bây giờ con bà đến đây rồi, bà không bắt cậu ta mời rượu tôi sao? Còn ra thể thống gì không hả? Tốt xấu gì tôi cũng là bậc trưởng bối!", Trương Tinh Vũ hừ lạnh nói.
“Hừ, bà cũng nói bà là trưởng bối của nó, trưởng bối còn chấp nhặt với đám con cháu làm gì? Huống hồ, chẳng phải trước đó nó đã xin lỗi bà rồi sao? Bà vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó à? Tinh Vũ, bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn nhỏ nhen hẹp hòi như vậy hả? Chậc chậc chậc…”, Chu Phi Phi lắc đầu liên tục, ánh mắt nhìn Trương Tinh Vũ đầy khinh bỉ.
“Bà… bà nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ vô cùng giận dữ.
“Cô Trương đúng không? Cháu tên Lệnh Chí Hào, là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoa Cương, bố cháu là Chủ tịch của tập đoàn Hoa Cương. Con người cháu, nói hơi khó nghe chút thì khá có thế lực. Nếu cô cảm thấy mình ghê gớm hơn cháu, mạnh hơn cháu, nào nào nào, cháu xin lỗi cô. Nhưng nếu các cô chỉ là một lũ nghèo kiết xác? Vậy thì rất xin lỗi, muốn cháu xin lỗi các cô hả? Chỉ e các cô không xứng!”, cậu thanh niên kia cười nhẹ nói.
“Thằng ranh con này… cậu…”, Trương Tinh Vũ suýt nữa thì mất khống chế.
Tô Quảng vội kéo bà ta lại, sau đó trầm giọng nói với Lệnh Chí Hào: “Chàng trai, chuyện này vốn là các cậu không đúng, chúng tôi chỉ cần một lời xin lỗi chân thành của các cậu. Nếu các cậu không chịu thì thôi, nhưng các cậu đừng sỉ nhục người khác!”.
“Bây giờ tôi đang sỉ nhục ông đấy, các ông muốn làm gì nào? Lũ nhà quê!”, Lệnh Chí Hào cười nhạt nói.
“Cậu… cậu… cậu… cậu đừng đắc ý! Cậu tưởng cậu là Tổng giám đốc của công ty rách nát gì đó là ghê gớm lắm sao?”, Trương Tinh Vũ tức phát điên, hình như bỗng dưng nhớ ra gì đó, bà ta kéo Lâm Chính ở bên cạnh tới, lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết! Con rể tôi còn có thành tựu hơn Tổng giám đốc vớ vẩn như cậu gấp trăm lần!”.
“Con rể?”.
Lệnh Chí Hào và Chu Phi Phi đều ngạc nhiên.
Rất nhiều người xung quanh cũng không khỏi đổ dồn mắt về phía chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh Trương Tinh Vũ…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK