Mục lục
(nháp)Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng nghỉ của bệnh nhân ở y quán không lớn, trong phòng có ba chiếc giường, được ngăn bởi ba tấm rèm. Cả nhà Tô Quảng mỗi người một giường, Tiểu Đông đang bôi thuốc cho Tô Nhu.  

             Lúc này, cả ba người họ đều đang hôn mê, nhất là Tô Nhu, cô đang phẫu thuật thì bị ngắt ngang giữa chừng, suýt nữa mất mạng, cũng may y thuật của Lạc Thiên cũng coi như không tồi, giữ được tính mạng cho cô.  

             "Chị Thiên, giải quyết được đám người ngoài kia rồi chứ?", Tiểu Đông đặt thuốc trong tay xuống, thò đầu ra, cẩn thận hỏi.  

             "Em yên tâm đi, không sao rồi", Lạc Thiên cười đáp.  

             "Thế thì tốt... Ấy? Lâm Chính, anh cũng đến à?", Tiểu Đông vô cùng bất ngờ.  

             "Ừ".  

             Lâm Chính mỉm cười, rồi bước vào kiểm tra cho ba người.  

             Trương Tinh Vũ và Tô Quảng không có vấn đề gì lớn, hai người họ chỉ đang ngủ, thời gian này nghỉ ngơi nhiều chút là sẽ không sao.  

             Còn Tô Nhu bị thương rất nặng, nội tạng của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Vụ tai nạn lần trước cũng coi như khá nghiêm trọng, lại thêm ca phẫu thuật bị cắt ngang giữa chừng, khiến sức khỏe của cô vô cùng yếu ớt. Tuy Lạc Thiên giữ được mạng cho cô, nhưng cũng không thể khiến cô hồi phục nhanh như vậy được.  

             Lâm Chính chẩn đoán một lát rồi kê thuốc, bảo Lạc Thiên lập tức đi sắc.  

             Lạc Thiên cũng biết bản lĩnh của Lâm Chính, rất nghe lời anh, liền cầm phương thuốc chạy đi.  

             Lâm Chính lấy châm bạc ra, bắt đầu châm cứu cho Tô Nhu.  

             Khoảng nửa tiếng sau.  

             "Xong rồi, xong rồi, Lâm Chính, thuốc sắc xong rồi!".  

             Lạc Thiên bê một bát thuốc bốc khói nghi ngút tới.  

             Lâm Chính đỡ lấy, thổi cho nguội bớt rồi bón cho Tô Nhu.  

             Uống thuốc vào bụng, sắc mặt của Tô Nhu hồng hào thấy rõ, cũng mở hé hai mắt ra.  

             "Lâm... Chính?".   

             Tô Nhu yếu ớt gọi.  

             "Uống hết thuốc đi", Lâm Chính dịu dàng nói.  

             Ánh mắt Tô Nhu tỏ vẻ khó hiểu, đôi môi cũng hơi mím lại, nhưng vẫn cố gắng uống hết chất lỏng đắng chát này.  

             Nhưng đúng lúc này...  

             Choang!  

             Tiếng chai thủy tinh bị đập vỡ vang lên bên ngoài.  

             “Cái gì bị vỡ vậy nhỉ?”.  

             Lạc Thiên hơi sửng sốt.  

             "Chị Thiên, để em ra xem sao", Tiểu Đông nói, rồi bước ra ngoài.  

             Nhưng đúng lúc này...  

             Choang! Choang! Choang!  

             Tiếng thủy tinh vỡ vang lên liên tiếp.  

             Sau đó liền thấy Tiểu Đông vội vã chạy vào, vừa sợ hãi vừa gấp gáp kêu lên: "Chết rồi! Chết rồi! Chị Thiên, cháy rồi!".  

             "Cái gì?".  

             Lạc Thiên biến sắc.  

             Lâm Chính cũng ngây ra.  

             Bọn họ vội vàng chạy ra ngoài, thấy cửa y quán đang bốc cháy dữ dội, xung quanh ngọn lửa đó là âm thanh của rất nhiều chai bị vỡ vụn.  

             Người đi đường bên ngoài chứng kiến cảnh này, vội vàng gọi cứu hỏa.  

             "Có người ném bom xăng vào trong y quán!".  

             Lâm Chính lướt mắt nhìn số cặn thủy tinh kia, lạnh lùng nói.  

             Bom xăng?  

             Mấy người đều biến sắc.  

             "Là người nhà họ Lạc làm sao?".  

             Lạc Thiên đờ đẫn nói.  

             "Chắc là không phải, người nhà họ Lạc vẫn chưa đến mức muốn chúng ta phải chết", Lâm Chính trầm giọng nói: "E là còn có người khác".  

             "Vậy là ai nhỉ?".  

             "Chị Thiên, không ổn rồi, quầy thuốc cũng bị cháy!".  

             Đúng lúc này, Tiểu Đông lại kinh hãi kêu lên.  

             Toàn thân Lạc Thiên run rẩy, vội ngoảnh đầu lại, thấy từng dãy tủ thuốc không biết đã bắt lửa từ khi nào.  

             "Sao... sao lại như vậy chứ? Đang yên đang lành, tại sao tủ thuốc bỗng dưng lại cháy?", Lạc Thiên đờ người ra.  

             "Bây giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này, mau, lập tức đưa cả nhà Tô Nhu ra ngoài, nhanh lên!".  

             Lâm Chính kêu lên, xông vào phòng nghỉ, ôm ngang người Tô Nhu vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra lên.  

             "Lâm Chính, xảy... xảy ra chuyện gì vậy?", Tô Nhu lắp bắp hỏi.  

             "Cháy rồi, chúng ta phải mau chóng ra ngoài", Lâm Chính trầm giọng đáp.  

             "Cái gì?", Tô Nhu kinh hãi.  

             Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng đã tỉnh, bọn họ được Lạc Thiên và Tiểu Đông dìu ra ngoài.  

             Nhìn thấy cảnh tượng khói bay mù mịt, hai người họ đều ngây ra.  

             "Ông trời ơi, rốt cuộc Trương Tinh Vũ tôi đã làm sai điều gì? Mà ông đối xử với tôi như vậy?", Trương Tinh Vũ kêu lên ai oán, cũng không biết là bị dọa sợ hay làm sao, cứ thế khóc nức nở lên.  

             "Lối ra đã bị chặn, chúng ta không thoát được rồi", Tô Quảng run rẩy nói.  

             Lạc Thiên cắn răng, đi tìm bình cứu hỏa, nhưng cô ngạc nhiên phát hiện ra, bình cứu hỏa vốn treo trên tường không biết đã biến mất từ lúc nào...  

             "Chắc là bình cứu hỏa đã bị bọn họ ăn trộm rồi, xem ra đây là một vụ hỏa hoạn đã được lên kế hoạch từ trước, mục đích của kẻ phóng hỏa là muốn thiêu chết chúng ta!".  

             Lâm Chính lạnh lùng nói.  

             "Lâm Chính, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?", Lạc Thiên tuyệt vọng hỏi.  

             "Chị Thiên, em... em sắp không thở được nữa rồi, khó chịu quá... khụ khụ...", Tiểu Đông ho khù khụ.  

             Khói đã khiến mọi người không thể hít thở nổi nữa.  

             "Mọi người đi theo tôi, bên này!".  

             Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, bỗng xoay người đi về bên phải.  

             "Lâm Chính, đi bên đó chỉ có chết thôi, cửa sổ còn không có...", Lạc Thiên cuống lên nói.  

             "Mau đi theo tôi!".  

             Lâm Chính hét lên, giọng điệu chắc nịch.  

             Lạc Thiên thấy thế, cũng chỉ có thể cắn răng đi theo.  

             Chỉ thấy Lâm Chính dẫn theo mấy người đến một bức tường, anh nhìn chằm chằm bức tường, bỗng dưng giơ chân đạp mạnh vào nó.  

             Rầm!  

             Âm thanh nặng nề vang lên.  

             Chỉ thấy Lâm Chính đạp một phát đã khiến bức tường có bốn năm vết nứt, vết nứt lan ra.  

             "Cái gì?".  

             Tất cả mọi người đều há hốc miệng.  

             Lâm Chính giơ chân lên đạp tiếp.  

             Bịch!  

             Bịch!  

             Bịch!  

             Rầm!  

             Khi đạp đến phát thứ tư, bức tường dày trước mặt cứ thế sập xuống.  

             Ai nấy sửng sốt.  

             Bao gồm cả Tô Nhu.  

             "Chân... chân của anh... là sao vậy? Sao chân anh lại khỏe thế?", Tô Nhu lắp bắp hỏi.  

             "Không phải chân anh khỏe, mà là bức tường này vốn đã không chắc chắn, chắc là nó đã bị bớt xén nguyên vật liệu lúc xây, đạp vài cái là sập", Lâm Chính thuận miệng đáp.  

             Nhưng lời giải thích này vào tai cả nhà Tô Quảng lại vô cùng hợp lý.  

             "Tôi đã nói mà, lẽ nào thằng vô dụng này lại là siêu nhân sao?", Trương Tinh Vũ thầm hừ một tiếng.  

             Mọi người ra ngoài từ lỗ hổng.  

             Còn ngọn lửa càng ngày càng cháy mạnh.  

             Người dân xung quanh lần lượt mang bình cứu hỏa đến dập lửa giúp, mấy phút sau, xe cứu hỏa cũng đến cửa y quán.  

             Đến khi mọi người hợp lực dập được lửa, thì y quán của Lạc Thiên đã cháy sạch không còn cái gì.  

             Cô ấy đờ đẫn nhìn y quán đã hóa thành tro tàn trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, khuôn mặt đầy vẻ chán nản.  

             Đây đều là tâm huyết của cô ấy...  

             “Mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.  

             "Không sao..."  

             Bọn họ đáp.  

             "Không sao là tốt rồi".  

             Lâm Chính gật đầu, rồi đi về phía Lạc Thiên.  

             "Lạc Thiên, tôi hỏi cô một chuyện".  

             "Chuyện gì vậy?", Lạc Thiên nhìn anh đầy khó hiểu.  

             "Hôm nay cô có mua dược liệu không?", Lâm Chính trầm giọng nói.  

             Lạc Thiên hơi sửng sốt rồi biến sắc, lập tức hiểu ý của Lâm Chính...  

            
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK