Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu đệ dùng để làm gì?

Còn không phải dùng để đỡ đạn sao?

Bằng không thu tiểu đệ làm gì.

Hiện giờ kịch nói đang rất hot, bởi vì đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ tiếp xúc với kịch nói. Tình cảm bọn họ đặt vào đó không cẩn nói cũng biết. Hiện giờ kết cục đã được tiết lộ, hơn nữa còn là bi kịch, thế nên chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm tới cửa.

Hàn Nghệ cũng lười đi lừa gạt, thế nên đem nhiệm vụ nặng nề này giao cho Trà Ngũ.

Còn hắn thì...

"Phù, phù, mệt quá."

Hàn Nghệ vác một vật nặng đi lên sơn đạo chênh vênh, bước đi khó khăn.

Thật vất vả hắn mới bước vào trong một ngôi đình, nhẹ nhàng đặt vật nặng xuống đất. Bởi vì trên đó có phủ một tấm vải, thế nên cũng không biết bên trong là thứ gì.

Hàn Nghệ nhìn xung quanh, sắc mặt vui vẻ tươi cười, lẩm bẩm: "Xem ra tiên nữ kia còn chưa tới, đợi lát nữa sẽ cho nàng một ngạc nhiên."

Hắn vừa dứt lời, liền nghe thấy một âm thanh êm ái: "Ta tới lâu rồi."

Chỉ thấy một cô gái xinh đẹp bước xuống từ trên một con đường nhỏ, người mặc một chiếc váy lụa màu xanh biếc, tóc mây mềm mại rũ xuống hai má, thân hình lả lướt, môi không son vẫn hồng, mi không tô mà vẫn thắm, mặt tựa tranh vẽ, mắt tựa hồ thu, ngực cao chập chùng, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Không phải Tiêu Vô Y thì là ai.

Hiển nhiên hôm nay nàng cũng đã trang điểm.

Dù là đã nhìn qua nhiều mỹ nữ, nhưng Hàn Nghệ cũng khỏi ngây người.

Hai người bọn họ đã sớm ước hẹn gặp nhau ở đây hôm nay.

Tuy nghe có chút ủy khuất, rõ ràng là phu thê, nhưng lại phải lén lút gặp nhau ở đây. Nhưng tình cảm giữa bọn họ cũng vì vậy mà càng thêm sâu đậm, chỉ cảm thấy thời gian không đủ. Vì vậy mỗi lúc bên nhau, bọn họ đều như keo như sơn.

Tiêu Vô Y bước vào trong đình, nhìn thấy Hàn Nghệ đang cười si ngốc thì rất đắc ý, rồi lại có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: "Chàng đừng có ở đó mà giả si giả ngốc với ta, ta không có tin đâu."

Hàn Nghệ ngẩn ra, bà nội này đúng là thích khịa mà, rõ ràng là đang vui thí mồ, mà lại cố tình nói như vậy. Nhưng dân lừa đảo vẫn là dân lừa đảo, lập tức làm ra bộ mặt thất thần, vuốt mặt hỏi: "Có ý gì? Lúc nãy ta mất mặt như vậy sao? Ai ui, Hàn Nghệ ta đường đường là nam tử hán, vậy mà lại bị mỹ sắc mê hoặc, đúng là không còn mặt mũi nhìn người mà. Nàng ngàn vạn đừng có nói ra ngoài nha. Tránh làm hỏng hình tượng chính nhân quân tử của ta."

Tiêu Vô Y vốn dĩ muốn nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lên khanh khách. Bộ ngực cao kia cứ rung rung liên tục, cứ như muốn nhảy ra khỏi y phục nàng, đúng là quá lớn, quá đồ sộ mà. Hàn Nghệ cứ nhìn không chớp mắt, thầm nghĩ, có lẽ là to lên không ít a. Đây hẳn là công lao của ta nha, xem ra ta phải kể thêm nhiều chuyện cười cho nàng, như vậy nàng vui vẻ, ta cũng có dịp bổ mắt, nhất cử lưỡng tiện.

"Chàng nhìn cái gì thế?"

Tiêu Vô Y cười cười, chợt thấy đôi tặc nhãn của Hàn Nghệ nhìn lướt qua ngực của mình, trong lòng liền nổi giận, một tay che trước ngực, phẫn nộ quát.

"Hả?"

Hàn Nghệ đột nhiên bừng tỉnh lại, bất giác chớp chớp mắt, chỉ thấy có chút mỏi, thầm nghĩ, xem ra là nhìn quá nhập tâm rồi. Chẳng qua lần này hắn không có giả ngây giả ngô, mà thực sự mang vài phần si ngốc, nói: "Vô Y, nàng thật là đẹp."

Tiêu Vô Y nhìn cái mặt si ngốc của hắn, vui mừng không thôi, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không lẽ ta không xinh đẹp, thì chàng sẽ không thích ta sao?"

Đây là đương nhiên! Đàn ông ai mà lại không yêu bằng mắt, điều này rất thực tế, muốn cưới vợ mà không nhìn mặt, vậy thì quá khó rồi!

Hàn Nghệ sửng sốt.

Tiêu Vô Y lập tức chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ta biết ngay mà, chàng chỉ biết ham mê sắc đẹp của ta, chứ không phải là thực sự thích ta."

Đậu phộng! Bị nhìn thấu rồi. Hàn Nghệ ngạo ngễ nói: "Phải thì thế nào? Nàng dám nói nàng cũng không như vậy sao?"

Tiêu Vô Y mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lên khanh khách.

Có cảnh đẹp để xem rồi.

Hàn Nghệ dùng đôi tặc nhãn nhìn qua. Ủa, sao lại không rung nữa rồi, thời buổi này còn chưa có bra nha. Dường như tiếng cười cũng không còn, ánh mắt nhìn dần lên trên. Chỉ thấy Tiêu Vô Y lạnh lùng nhìn hắn, thế là nhanh trí vỗ ngực mạnh một cái, nói: "Vô Y, nàng nói có phải là ta quá ngốc, nhìn vợ của mình mà còn phải lén lén lút lút, quang minh chính đại mà nhìn là được rồi."

Tiêu Vô Y hừ một tiếng, nói: "Hạ lưu."

Hàn Nghệ lại chân thành nói: "Đời này ta chỉ hạ lưu với mình nàng thôi."

Tiêu Vô Y lại dậm chân nói: "Vô sỉ."

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Là tên anh vợ của ta hả?"

Tiêu Vô Y sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, giơ nắm đấm nên nói: "Chàng muốn ăn đòn phải không."

Hàn Nghệ sớm đã có chuẩn bị, một tay bắt lấy cổ tay nàng, một tay ôm lấy vòng eo nhẵn nhụi của nàng, nhìn khuôn mặt mỹ lệ gần trong gang tấc, mỉm cười nói: "Có câu là, đánh là thương, mắng là yêu. Ta biết là nàng đang ám chỉ ta hôn nàng rồi."

Tiêu Vô Y nghe vậy thì cảm thấy khuôn mặt nóng lên, nói: "Nói bậy..."

Nhưng vừa mới nói được một nửa. Hàn Nghệ đã hôn nàng, đánh lén thành công, yeah!

Một lúc lâu sau.

Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y có hơi thở gấp, đắc ý nói: "Còn nói là người tập võ, hô hấp kém như vậy, đúng là... úi da."

Nói được một nửa, Hàn Nghệ bỗng nhiên ôm lấy chân phải của mình, nhảy lò cò tại chỗ, sắc mặt đau đớn.

Tiêu Vô Y tức giận nói: "Đừng có giả bộ, ta căn bản không có dùng lực."

Hàn Nghệ buông chân xuống, sầu não nói: "Bị nàng nhìn ra rồi."

Tiêu Vô Y biết rõ là Hàn Nghệ đang cố ý làm cho mình cười, nhưng vẫn không nhịn được phụt lên một tiếng bật cười, lại trừng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: "Biết ngay lại giở chiêu số hạ lưu này."

Hàn Nghệ cười nói: "Chỉ cần nàng vui vẻ, thì cho dù làm thằng hề, ta cũng nguyện ý làm."

Tiêu Vô Y bỗng thấy ngọt ngào trong lòng, tuy vẫn đang lườm Hàn Nghệ, nhưng là cái lườm trìu mến.

Hàn Nghệ thấy vậy cả người sung sướng, bước tới kéo lấy cánh tay thon của Tiêu Vô Y, rất nghiêm túc nói: "Vô Y, kỳ thực lần nào ở cùng nàng, ta cũng cảm thấy như mơ. Ta cưới được nàng đúng là may mắn của ta."

"Chàng biết vậy là tốt."

Tiêu Vô Y cũng không thèm xấu hổ, đắc ý đáp.

Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói: "Nàng còn nhớ lần trước ở Vạn Niên Cung không? Ta nói muốn tặng nàng một món quà đó."

Tiêu Vô Y gật đầu như gà con mổ thóc. Kỳ thật lúc ở Vạn Niên Cung nàng vẫn luôn mong đợi, nhưng Hàn Nghệ mãi không có động tĩnh gì, làm nàng rất thất vọng. Vừa rồi nàng vẫn còn nghĩ, nếu như lần này mà Hàn Nghệ vẫn chưa mang quà tới, thì nhất định sẽ cho hắn ngủ bên ngoài.

Hàn Nghệ kéo Tiêu Vô Y đến trước món đồ kia, kéo tấm vải xanh phủ bên trên ra, đồng thời còn có tiếng nhạc phối hợp vang lên. "Tưng tưng tưng."

Trước mắt là một chiếc đàn được dựng thẳng lên.

Tiêu Vô Y mang ánh mắt chờ mong nhìn qua, bỗng nhiên ồ lên một tiếng: "Đây là đàn Không à? Nhưng có vẻ không giống lắm."

Hàn Nghệ biết đàn Không mà nàng nói là một loại nhạc khí của thời cổ đại, cũng dựng đứng lên để đánh, nhưng bắt buộc phải ôm, không thể để đứng thẳng được, có chút giống với hình dạng của một cây cung.

Còn cây đàn hắn tặng lần này, chính là đàn hạc ở hậu thế, nói chính xác hơn, chính là đàn Ireland, nói: "Đây không phải là đàn Không, đây là một loại đàn ta thiết kế riêng cho nàng, tên là Vô Y cầm."

Hàn Nghệ tuy từng chơi gái vô số, nhưng chưa yêu lần nào. Cũng may hắn từng nhìn người khác yêu đương, biết là đi xa về, thì cần phải mang quà về cho vợ. Ban đầu hắn cũng chưa nghĩ ra sẽ tặng quả gì. Mãi đến sau khi kịch nói của hắn diễn ở Vạn Niên Cung, lúc hắn nhìn thấy các nhạc sư đánh đàn Không, thì mới nghĩ ra việc tặng cho Vô Y một chiếc đàn hạc. Bởi vì chiếc đàn trước kia hắn tặng nàng, thứ nhất không phải là tự tay hắn làm, thứ hai là cũng hỏng rồi. Tuy là đã sửa xong, nhưng vết nứt vẫn rất rõ. Vì thế tranh thủ lúc nghỉ ngơi ở hậu trường, hắn làm mọi cách để lấy lòng đám nhạc sư kia, hi vọng bọn họ giúp mình làm dây đàn. Tất nhiên là cũng trả thù lao không ít.

Hắn làm việc rất nhanh, trước kia cũng từng chế tác ra đàn hạc độc nhất vô nhị thuộc về mình rồi, mấu chốt là dây đàn khó làm nên phải đi nhờ, còn giá đỡ gì đó đều là hắn tự làm.

"Vô Y cầm."

Tiêu Vô Y chớp chớp mắt nói: "Tên này rất quen thuộc nha."

Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: "Làm ơn đi, đây là lấy theo tên của nàng đấy."

"À ồ."

Tiêu Vô Y nháy mắt liền đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. Dù sao thời buổi này cũng không có chuyện ngôn tình, mỉm cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn chàng."

Hàn Nghệ cười nói: "Có muốn thử không?"

Tiêu Vô Y vui sướng gật đầu, cúi người xuống nhìn Vô Y Cầm, muốn đánh nhưng cũng không biết xuống tay thế nào, lúng túng nói: "Vô Y Cầm này dây nhiều hơn nhiều so với đàn Không, có khó đánh lắm không?"

Hàn Nghệ cười hì hì nói: "Để ta dạy nàng. À, ta còn đặc biệt sáng tác cho nàng một khúc đấy, cũng đặt theo tên của nàng, là Vô Y khúc, chuyên dùng để phối hợp với Vô Y cầm."

Tiêu Vô Y nghe vậy rất là kích động, nói: "Thật vậy sao?"

Hàn Nghệ nói: "Bây giờ ta đánh cho nàng nghe nhé."

Tiêu Vô Y gật đầu.

Hàn Nghệ đầu tiên là lót một tấm vải ở dưới, sau đó quỳ lên trên, vai phải tựa vào thân đàn, hai tay một trước một sau đặt lên dây đàn. Gảy lên một cái, tiếng đàn dần tản ra, ban đầu rất chậm, rồi dần dần trở nên hết sức nhẹ nhàng.

Hàn Nghệ đánh chính là danh khúc cực kỳ nổi tiếng ở hậu thế - Canon.

Bởi vì dây đàn được tạo thành từ tơ tằm và ruột dê, nên tiếng tuy không lớn như làm bằng nilon, nhưng vô cùng trong trẻo, có lẽ như vậy càng thêm thích hợp với hắn.

Âm nhạc chẳng phân biên giới và thời không.

Một khúc nhạc hay có thể tạo ra sự cộng hưởng giữa người và động vật, đồng thời cũng có thể vượt qua hàng nghìn năm để tìm thấy người tri âm của nó.

Tiêu Vô Y chính là người may mắn này.

Mà khúc 'Canon' này tuy không thuộc trường phái lãng mạng, chập chùng, kinh tâm động phách. Nhưng trong sự lặp đi lặp lại nhìn như bình thường của ca khúc, lại cộng hưởng tạo ra hiệu quả nhiều loại âm sắc khác nhau. Có thể nghe ra sự bi thương sau khi thất tình, nhưng cũng có thể nghe thấy sự vui sướng của việc nhìn thấy cầu vồng sau mưa.

Mà Tiêu Vô Y nghe được chính là chuyện tình giữa nàng và Hàn Nghệ, đặc biệt là những ngày tháng ở Dương Châu, chính là bình đạm như vậy, lặp đi lặp lại như vậy. Nhưng nó làm cho người ta lưu luyến, làm người ta nhớ mãi không quên. Tuy hai người có cãi vã, có ly biệt, nhưng cũng từng có nhớ mong, có đoàn tụ.

Ca khúc Canon bằng đàn hạc: https://www.youtube.com/watch?v=MWQO-BudhrY

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK